Chương 341
Tối hôm qua lại là một đêm vô cùng đau đớn.
Tô Lạc Ly nhìn gương mặt Ôn Khanh Mộ.
Mặc dù anh vẫn cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt xanh biếc đã mất đi thần thái ngày trước, quầng mắt thâm hơn cũng thể hiện ra sự mệt mỏi của anh.
Tô Lạc Ly nâng mặt anh lên.
“Anh thức suốt đêm à?”
“Ừ.”
“Vậy anh cố ngủ một giấc đi, em đi làm bữa sáng cho anh được không?”
“Em đừng đi, để anh ôm một lúc đã.”
Ôn Khanh Mộ cứ ôm Tô Lạc Ly như mới bị uất ức lớn.
Tô Lạc Ly không từ chối, mặc cho anh ôm.
Được một lúc, Tô Lạc Ly cảm giác được tiếng hít thở bên tai dường như đều đặn hơn nhiều.
Chắc anh ngủ rồi nhỉ?
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng kéo tay Ôn Khanh Mộ ra, chậm rãi rời khỏi giường và tính chuẩn bị ít thức ăn, chờ anh tỉnh dậy là có thể ăn luôn.
Cô vừa xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ lại nhớ tới lời Giản Ngọc nói.
Tô Lạc Ly xoay người lại, nhìn Ôn Khanh Mộ đang nằm trên giường.
Cô hít sâu một hơi, rón rén tới bên giường và nhẹ nhàng sờ lên tay anh.
Lạnh.
Cô lại thò tay vào trong chăn sờ người anh.
Vẫn lạnh.
Tô Lạc Ly tự an ủi mình, không phải vậy đâu, chắc tại anh mới ở bên ngoài về thôi.
Cô cắn môi, áp tai lên ngực Ôn Khanh Mộ.
Tiếng tim đập mạnh mẽ chấn động màng tai của cô.
Lúc này Tô Lạc Ly mới yên tâm.
Anh có nhịp tim.
Tô Lạc Ly đắp chăn lại cho Ôn Khanh Mộ rồi rời đi.
Cô vừa mới đi, anh đã chậm rãi mở mắt ra.
Thật ra anh không ngủ.
Trong phòng bếp, Tô Lạc Ly vừa cắt rau vừa mải suy nghĩ.
Cả người Ôn Khanh Mộ đều lạnh nhưng lại có nhịp tim, theo lý thuyết không phù hợp với đặc điểm của ma cà rồng.
Nhưng vì sao Giản Ngọc cứ nói Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!