Chương 1395
Anh rất mệt…
Bên trong âm thanh nồng nặc sự mệt mỏi, trong con mắt những mạch máu đỏ nổi lên, xung quanh mắt toàn là quầng thâm. Trên mặt anh thậm chí còn mọc thêm râu chưa cạo, có thể thấy những ngày này anh sống không tốt một chút nào.
Cô biết, Cố Thành Trung rất bận, biến bản thân mình thành một con quay, một ngày chỉ được ngủ năm đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bận bịu với công việc.
Anh nghĩ làm như vậy sẽ làm cho mình quên đi, như vậy mới không có thời gian rảnh rồi để quản lý can thiệp tới cuộc sống của cô.
Anh không muốn cô tự lập một mình, nhưng cô lại càng càng càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.
“Em… vân luôn ở đây mà.”
Cô dần dần mềm lòng, hai cánh tay buông thống bên cạnh thắt lưng bỗng nhấc lên, ôm chặt lấy cơ thể anh, dùng lực đáp lại cái ôm của anh.
“Đúng vậy, rõ ràng em vân luôn ở đó, nhưng tại sao anh lại cảm thấy lo lắng đến như vậy?”
Anh mệt mỏi nói, âm thanh mang theo sự bất lực: “Là anh đã quá để tâm sao? Hứa Trúc Linh, anh đang suy tính hơn thiệt, anh đang vô cùng lo sợ, anh rõ ràng là một người bình tĩnh tự tin như thế, nhưng từ sau khi gặp được em, anh từ một mãnh tướng trăm trận trăm thăng, biến thành một tên lính đảo ngũ bị đánh đến không còn một mảnh giáp.
Hứa Trúc Linh, em đang thay đổi, anh cũng đang thay đổi.”
“Em thay đổi đến mức càng ngày càng không còn cần đến anh nữa, còn anh lại biến thành một người không thể nào có thể rời xa được em.”
“Em xem, sau khi em rời xa anh, em sống tốt đến nhường nào. Em có Ngôn Phúc Lâm, người nhà họ Quý. Em quanh quẩn một chỗ với người nhà họ Ngôn ở nhà ăn, em có Châu Vũ, Cố Ngọc Vy ở bên bầu bạn. Còn anh… chỉ có thể nhớ em. Vì em nhớ em đến phát điên, anh vùi đầu vào công việc, khiến cho bản thân không có phút giây nào được nghỉ ngơi.”
“Hứa Trúc Linh, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nhưng ngày chúng ta rời xa nhau này, em có từng nhớ đến anh chút nào không, cho dù là một giây phút ngắn ngủi nào đó cũng được.”
Hai tay anh đặt lên má của cô, từ trên cao nhìn xuống, anh mắt sâu xa như mong chờ một điều gì đó, bên trong ánh mắt đó còn lóe lên sự cô đơn u mịch.
Trong lòng Hứa Trúc Linh có chút gì đó rung động, từ khi nào… yêu câu của Cố Thành Trung trở nên thấp đến như vậy.
“Anh… thật không có chút tiến bộ nào, một chút theo đuổi cũng không có, chỉ một giây sao? Anh dám hỏi dài hơn một chút không?”
“Không dám, Hứa Trúc Linh, Anh thua rồi.”
Câu nói này, từng từ từng chữ như bất chợt ngấm sâu vào bên trong cơ thể.
“Hứa Trúc Linh, người nói yêu em thương em nhớ em muốn em… từ trước tới giờ vẫn luôn là anh, còn em hiếm khi nói những lời tình tứ đó với anh. Từ khi vừa bắt đầu, chính là anh nghiêm túc, là anh thật lòng yêu thương. Anh cũng muốn trở nên thoải mái một chút, trong mối quan hệ tình cảm này không biến thành một kẻ lụy tình thất bại. nhưng anh hoàn toàn không thể làm được, anh không thể làm những chuyện không tốt đối với em, anh không thể làm được việc lạnh nhạt với em, không thể làm được chuyện sau khi chia tay mà không liên lạc lại với em.”
“Nhưng em thật là nhân tâm, em không hề đáp lại tôi một tin nhắn nào, cho dù là một chữ duy nhất cũng không.”
“Em là đang khiêu khích anh? Khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh sao?
Chứng minh rằng em có thể rời xa anh, có thể không liên lạc mà vẫn thản nhiên sống một cuộc sống vui vẻ tự do tự tại sao? Còn anh thì không được, đúng không? Nếu như lần này không phải là do anh chủ động đi tìm em, có phải em vẫn sẽ không liên lạc lại với anh không?”
“Đúng…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!