“Hắc Ảnh… anh không thích tôi thật sao?”
“Nhưng mà… hình như càng ngày tôi càng thấy thích anh hơn rồi.”
Châu Vũ vừa nói xong thì nước mắt từ khóe mắt cũng chầm chậm rơi xuống.
Mà anh ta lúc này lại kinh hoàng ngồi im tại chỗ, trong khoảnh khắc đó đột nhiên trái tim của anh ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Mặt hồ trong vắt phẳng lặng như gương, đột nhiên bị ai đó ném đá xuống †ạo ra những gợn sóng lăn tăn.
Ánh mắt của anh ta rơi trên Châu Vũ đang ngủ say, trong lòng ngổn ngang trăm nghìn suy nghĩ.
Thích… rốt cuộc là một loại cảm xúc gì?
Rốt cuộc thì anh ta có thích Châu Vũ hay không?
Định nghĩa của phạm vi yêu thích lại là điều gì? Rốt cuộc thì ở đâu mới có đáp án chính xác và rõ ràng cho câu hỏi này?
Anh ta thật sự không biết gì hết.
Thích và yêu có khác nhau không?
Anh ta đã tra google rất nhiều lần nhưng môi lần lại ra những suy nghĩ khác nhau.
Có người nói rằng thích là mỗi khi nhìn thấy người trong lòng sẽ không kìm được mà mỉm cười hạnh phúc.
Ham muốn giữ người đó cho riêng mình là thích.
Ngày ngày chỉ muốn được ở bên cạnh người đó là thích.
Hay muốn chia sẻ cho nhau một cốc trà, một miếng bánh mì cũng là thích.
“Được thôi, cái thứ yêu thích quái quỷ này rắc rối như vậy sao?”
Tra cứu một hồi lâu mà vẫn chưa có kết quả gì, Phó Thiết Ảnh cảm thấy vô cùng bực bội đập thẳng điện thoại xuống đất.
Anh ta gọi mấy tên đàn em đang run lẩu bẩy tới rồi nói.
“Cậu nói cho tôi biết thích là cái gì?”
Tên đàn em ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên đại ca xin cậu ta chỉ bảo một vấn đề nào đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!