Chương 575
Cà người cô ấy cứng đờ nhìn anh ta, hai bàn tay to lớn buông xuống thắt lưng, siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hung hăng đánh tới.
Trên người anh ta tràn đầy thủ địch, như sắp gục
Câu trả lời của cô ấy là rất quan trọng. ngã.
Cô ấy thở ra một hơi ngột ngạt, khóe miệng cong lên đầy khinh thường, như đang giễu cợt “Chuyện đến nước này rồi mà anh còn hỏi cái này, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Nói cho anh biết, rốt cuộc em có yêu anh hay không?”
Anh ta siết chặt vai cô ấy bằng đôi tay to lớn của mình, lại còn dùng sức mạnh như thế, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô ấy.
Cô ấy có chịu đựng cơn đau nhức, đáp lại một cách tỉnh táo: “Không yêu.”
“Em chưa từng yêu anh, từ đầu đến cuối em đều lợi dụng anh để quên đi Nguyên Doanh mà thôi, đối với em mà nói thì anh vô cùng phiền phức, lần nào cũng chỉ có thể gọi điện thoại, điều mà em muốn chính là có một người bạn trai thực sự, chứ không phải kết nối với điện thoại anh có hiểu không? Vì vậy em và anh chia tay nhau là điều nên làm!”
“Vậy thì em… Vậy tại sao em không nói với anh som hon?”
“Em cứ nghĩ là mình sẽ yêu anh, dù sao nhìn vẻ ngoài anh cũng không tệ, gia cảnh cũng tốt. Nhưng thật sự em không có cách nào ép buộc bản thân mình, không thể nhịn được nữa nên em mới quyết định chia tay, mối quan hệ của em và anh cũng chỉ có nửa năm mà thôi, cuộc đời dài như vậy, những ngày tháng này chẳng là cái gì, đúng không?”
Cô ấy hời hợt nói, tỏ vẻ hoàn toàn xem thường.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy, cảm giác như dao cùn cắt thịt.
Từng lời từng chữ nói ra như hung hăng cửa vào trái tim, không còn chỗ lành.
Trái tim anh ta đã thủng trăm ngàn lỗ Anh ta buông lòng người cô ấy ra, lảo đảo lùi lại.
Anh ta đến đây với niềm vui ngập tràn, nhưng lại kết thúc trong sự tàn phá khắp nơi.
Ôn Thanh Hoàn không chịu nổi nữa, lao tới không nói hai lời trực tiếp tát một cái vào mặt Bạch Minh Châu.
Tiếng tất rất lớn.
“Bạch Minh Châu, đúng là chị đã nhìn lầm con người em rồi, vậy mà em lại dám đùa giỡn tình cảm của em trai chi?”
“Chị thì là cái thá gì mà đòi dạy dỗ em chứ?”
Bạch Minh Châu cũng không chút khách khí, vung tay lên tất một cái rồi thu tay về.
Thậm chí còn nặng hơn rất nhiều.
Ôn Thanh Hoàn không chống đỡ được, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.
Hai má cô ấy đỏ bừng, nhanh chóng sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí khoé miệng còn trào ra máu tươi,
Máu tươi đỏ bừng, ai nhìn thấy cũng phải giật minh.
Con người của Ôn Mạc Ngôn bỗng nhiên có lại anh là bước nhanh về phía trước đó lấy Ôn Thành Hoàng “Chị, chị không sao chứ?”
“Ôn Mạc Ngôn, đây chính là cô gái mà em thích sao? Ngày nào em cũng khen cô ta tốt bụng, xinh đẹp và tràn ngập tinh thần trong nghĩa, nhưng có ta đã làm ra chuyện gì? Em đã vì cô ta mà tốn nhiều công sức như vậy, kết quả cô ta lại là một con nhỏ vô ơn, ngay cả hiểu chuyện cũng không có!”
Ôn Mạc Ngôn nghe xong lời này, toàn thân căng thẳng, giống như cung tên đang kéo căng.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, sau đó quay lại liếc mắt nhìn Bạch Minh Châu.
Trong mắt anh ta… có hận thù.
Căm hận.
Chán ghét.
Hồi hận.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực đan xen vào nhau, giống như một tấm lưới khổng lồ, bao phủ lên đầu Bạch Minh Châu.
Anh ta bước vào từng bước một khiến cô ấy sợ hãi liên tiếp lùi lại phía sau.
“Là chị ta là chị ta ra tay trước, tại sao chị ta lại đánh em? Nếu đánh em thì nhất định em sẽ trả lại.
“Bạch Minh Châu, là anh nhìn lầm em
Vừa dứt lời, anh ta dùng bàn tay to bóp cổ cô ấy, thu lực lại một chút,
Cô ấy cảm thấy vô cùng ngột ngạt, sắc mặt ngày càng đỏ hơn.
Cô ấy không ngừng giãy giụa: “Anh làm gì vậy….. anh định giết em sao?”
Cô ấy lộ ra một vẻ mặt run sợ.
“Khuôn mặt đẹp trai đến mức này mà lại có một trái tim hung ác như thế sao?”
“Bạch Minh Châu, cảm ơn em đã cho anh một bài học, sau này anh sẽ trả lại cho em thật tốt.”
Dứt lời, anh ta buông lỏng tay ra.
Anh ta bỗng nhiên thu lực lại, cả người Bạch Minh Châu không chống đỡ nổi, chật vật té ngã trên đất, cơ thể đau gần chết.
Cô ấy đang nằm trên mặt đất, mà anh ta thì đang đứng đó, ngay sát bên cạnh, nhìn bản thân mình từ trên cao.
Ánh mắt đau khổ hận thù ấy như những mũi dao sắc bén, cửa từng mảnh da thịt của cô ấy. Ôn Mạc Ngôn nhìn thoáng qua thật sâu, đêm nay vô cùng lạnh lẽo,
Anh ta xoay người đó Ôn Thanh Hoàn sải bước rồi khỏi quán cà phê. Hứa Trúc Linh cũng vừa tỉnh táo lại, cô vội vàng đó Bạch Minh Châu lên.
Lại không ngờ bị cô ấy hung hãng đẩy ra.
“Đừng đụng vào tớ! Vốn dĩ cậu không hề là chị em tốt của tớ, cậu có người đàn ông đó, trái tim của cậu đều hướng về phía anh ta.”
“Minh Châu… Tại sao cậu lại biến thành như thế này?”
“Vốn dĩ tớ chính là như thế này, thô lỗ dã man, không nói đạo lý, đây cũng không phải ngày đầu tiên cậu nhận ra tớ như vậy.”
Cô ấy đứng dậy, kéo chiếc va li hành lý rời đi.
“Cậu muốn đi đâu?”
Cô chạy theo thì trông thấy Bạch Minh Châu gọi một chiếc taxi, sau đó nhanh chóng lên xe.
Hứa Trúc Linh không yên lòng, bám theo một đoạn đường.
Cuối cùng, nhìn thấy cô ấy đi đến sân bay, xem ra thật sự phải bay đến điểm dừng tiếp theo để du lịch.
Cô vẫn không thể tin được rằng Minh Châu lại trở nên như thế này.
Cho dù không thể quên Nguyên Doanh thì nhất định cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương Ôn Mạc Ngôn, chắc chắn là có hiểu lầm trong chuyện này.
Cô liên tục nhắn tin cho Bạch Minh Châu nhưng không có ai trả lời, điện thoại có thể kết nối được nhưng không có ai nghe máy.
Bạch Minh Châu vượt qua cổng kiểm tra an ninh, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Cô ấy sửa lại vé máy bay, nửa tiếng sau xuất phát.
Điện thoại không ngừng sáng lên, là Hứa Trúc Linh đang tìm minh.
“Minh Châu, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không? Cậu không phải loại người như vậy, nhất định là có chuyện gì đó, cậu có thể nói cho tớ biết được không, nếu gặp khó khăn gì thì có thể cùng nhau chia sé.”
“Đúng là tớ và Cổ Thành Trung ở bên nhau, nhưng tớ không chỉ hướng về bọn họ mà, đối với tớ cậu cũng rất quan trọng, Minh Châu, cậu trở về với tớ có được không?”
“Minh Châu không thể nhìn rõ dòng chữ ở phía sau, vì nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn.
Cô ấy cuộn mình lại, ôm chặt lấy mình, bà vai run lên cầm cập.
Nước mắt cứ rơi như những hạt ngọc bị đứt khỏi sợi dây.
Đau quá…
Trái tim của cô ấy đau quá…
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cô ấy tự lầm bầm một mình, nói không biết bao nhiêu tiếng xin lỗi.
Nói với Hứa Trúc Linh, nói với Ôn Thanh Hoàn cũng có, mà nhiều hơn hết chính là nói với Ôn Mạc Ngôn.
Thật xin lỗi, em yêu anh, vì vậy em mới không thể trở thành chướng ngại vật của anh.
Em chấp nhận việc bây giờ anh hận em chứ không chấp nhận sau này anh tự hận bản thân mình.
Thật xin lỗi… Ôn Mạc Ngôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!