Chương 887
Hứa Trúc Linh căng thẳng đến mức mồ hôi ở lòng bàn tay đổ ra ròng ròng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhìn cô giống y như một học sinh ngoan ngoãn lễ phép, ngồi thẳng lưng, hai chân khép lại, bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu gối. Nhìn cô giống y như một cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu vậy.
Đôi bàn tay to của Cố Thành Trung đặt trên lưng cô như truyền hơi ấm cho cô.
“Cô đừng căng thẳng, những điều mà tôi hỏi đều là những điều mà mọi người muốn biết thôi ạ. Phần đầu tiên của chúng ta là hỏi nhanh đáp lẹ, cô đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Chuẩn bị xong rồi…”
“Quen anh Thành Trung bao lâu rồi?”
“Ba năm”
“Lần đầu tiên gặp mặt là ở đâu?”
“Khách sạn”
“Ấn tượng đầu tiên khi gặp anh ấy là gì?”
“Xấu xí, dọa người ta sợ chết khiếp. Lớn tuổi, lớn hơn tôi tận mười tuổi” Hứa Trúc Linh nói rất chỉ tiết.
“Vậy tại sao cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy? Theo tôi được biết thì lúc đó người ngoài đồn rằng anh ấy rất kém cỏi, vẻ ngoài xấu xí, vui buồn thất thường, vả lại địa vị trong gia đình cũng không cao. Tại sao cô vẫn chọn ở bên cạnh anh ấy vậy?
“Có thể… là không nỡ”
“Không nỡ sao?” Phóng viên nghi ngờ tiếp tục hỏi lại.
“Có rất nhiều người tò mò, Cố Thành Trung xuất sắc như vậy tại sao lại chọn một cô gái như tôi. Lúc tôi quen biết Cố Thành Trung, tôi đã có chị gái Hứa Đan Thu, đã ở bên cạnh cháu trai đầu của nhà họ Cố rồi. Còn tôi là vật hi sinh của dòng họ, vì đạt được lợi ích mà bố tôi đưa tôi cho anh ấy.
Những lời người ngoài đồn về anh ấy rất đáng sợ, không ai dám gả cho anh ấy cả. Lúc trước tôi quyết định ở lại bên cạnh anh ấy là vì một câu nói của quản gia”
“Câu nói gì?”
“Quản gia nói, “cậu chủ là một người có một không hai”, anh ấy thả tôi đi, những khoản tiền mà anh ấy đồng ý cung cấp cho nhà họ Hứa cũng sẽ được giải quyết. Anh ấy là một người đã nói là sẽ làm, nhưng tôi không muốn làm một người nói không giữ lời nên tôi đã quay về.
Mặc dù tôi rất sợ anh ấy nhưng tôi cảm thấy mình có thể vượt qua được, hai người ở bên nhau lâu dài, tướng mạo bên ngoài dần dần không còn quan trọng nữa, tôi cảm thấy thoải mái khi sống chung với anh ấy. Anh ấy rất tôn trọng tôi, quan tâm đến cảm xúc của tôi, còn dạy tôi làm bài tập”
“Tôi có thể đánh liều hỏi vài câu không? Lúc trước, khi đứa con cả của nhà họ Cố liên tục gây áp lực cho anh Trung, cô có từng sợ hãi bao giờ chưa?”
“Có chứ, tôi sợ chết, sợ cái này cái kia. Nhưng nếu tôi không ở bên anh ấy, bố cũng sẽ gả tôi cho người khác. Nếu là như thế thì tôi cam tâm cùng tiến cùng lùi với anh ấy. Từ đầu, trong lòng chúng tôi đều ôm mục đích không giống nhau, không có cách nào hoàn toàn dỡ cảnh giác xuống”
“Từ đầu tôi chỉ coi anh ấy là người nhà, ai ngờ lại có chuyện kết hôn sinh con lâu dài như thế. Lúc đó… tôi còn hiểu lầm anh ấy, hiểu lầm chuyện…”
Hứa Trúc Linh nói xong câu cuối, cô hơi ngại khi phải nói tiếp, thật sự quá xấu hổ.
“Hiểu lầm chuyện gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!