Chương 950
Hứa Trúc Linh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh mà thản nhiên nở nụ cười, cô xoay người kiễng mũi chân nhẹ nhàng mà hôn lên môi anh một cái. Cô biết Cố Thành Trung vẫn luôn tự trách bản thân mình vô dụng không thể vào phòng sinh cùng cô vượt cạn, dù sao khi đó cô đã đau đớn đến hôn mê nên cũng không biết đứa bé ra đời thế nào, mà chồng của cô vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ và an ủi hai mẹ con cô chưa bao giờ buông tay.
Dù trời có sập xuống thì anh vẫn sẽ mãi mãi đứng trước mặt che chở cho cô, Cố Thành Trung cảm nhận được nụ hôn mềm mại trên môi thì nhịn không được ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, đảo khách thành chủ làm sâu thêm nụ hôn này.
Nụ hôn này vô cùng triền miên, cũng vô cùng nồng nhiệt.
Trải qua biết bao lần sống chết có nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ có thêm một thành viên mới, chuyện này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
Một lúc lâu sau Cố Thành Trung mời rời khỏi môi cô, khiến Hứa Trúc Linh há miệng không ngừng thở dốc, anh cũng không thèm khách sáo hơi dựa vào trán cô nói: “Đã hôn nhiều lần như vậy mà em vẫn chưa biết lấy hơi sao?”
“Lúc đó đầu óc em trống rỗng làm gì còn tâm trí để suy nghĩ nữa chứ?” Cô lè lưỡi khẽ mỉm cười, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi cho tốt, thắng bé luôn ở đây nên ngày nào cũng có thể đến thăm còn bây giờ thì phải chăm sóc tốt cho bản thân trước đã”
“Thật ra thằng bé rất đáng yêu nha”
“Rõ ràng rất xấu mà” Cố Thành Trung than thở.
“Xí, có gương mặt đẹp trai của anh ở đây thì thằng bé sao.
có thể xấu cho được? Chờ thêm một thời gian nữa là sẽ ổn thôi”
“Ừm, đi thôi, thằng bé cũng buồn ngủ rồi kìa” Cố Thành Trung thản nhiên nói nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ đến một chuyện, lỡ như sau này ngoại hình của đứa bé kia không quá dễ coi thì phải làm sao? Chẳng lẽ anh phải giải thích rằng gen trội kết hợp với gen trội vẫn sẽ sinh ra đột biến xấu sao?
Thật đau đầu mà…
Nếu chỉ số thông minh không được cao thì còn có thể đổ trách nhiệm cho Hứa Trúc Linh, nhưng còn khuôn mặt…
Haiz, anh chỉ đành thở dài một hơi ở trong lòng, hy vọng mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.
Hứa Trúc Linh dưỡng bệnh ở trong bệnh viện vài tháng, trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người đến thăm cô, đứa bé cũng thường xuyên được bế đến đặt cạnh cô, chỉ lúc ăn cơm thì vú nuôi mới bế đi.
Chăm sóc đứa bé thật sự rất mệt mỏi, nhất là lúc nó quấy khóc lúc nữa đêm, cơ thể cả cô vẫn còn rất yếu buổi tối dứa bé sẽ không ở lại bên cạnh cô.
Cô chỉ mới biết Cố Thành Trung bị thương vào mấy ngày gần đây, bị thương ở ngang thắt lưng, bởi vì không xử lý kịp thời nên đã để lại một vết sẹo rất khó coi. Cô đã nằm ở trong bệnh viện hai tháng nhưng miệng vết thương của Cố Thành Trung chỉ mới kết vẩy không lâu, vết sẹo dài màu đỏ đậm giống như con một sâu róm đang nhe nanh múa vuốt vô cùng hung hăng kiêu ngạo. Cô vô tình nhìn thấy anh đang lén lút trốn một góc để thay băng gạc, trong giây phút đó nước mắt của cô đã tuôn xuống như mưa.
Bảo sao buổi tối Cố Thành Trung không chịu tắm cùng cô.
Bảo sao tối nào đi ngủ đều mặc quần áo rất kín đáo.
Bảo sao không cho phép tay của cô sờ mó lung tung.
Bảo sao mỗi tối đều nằm ở một bên.
Làm sao cô có thể ngốc như vậy chứ, sau khi tỉnh lại bao lâu nay cũng không hỏi xem Cố Thành Trung có bị gì không.
Cô ở ngoài cửa khóc nức nở, không cẩn thận phát ra tiếng nên mới bị anh phát hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!