Chương 13
Trời càng lúc càng lạnh, sương đã xuống, phủ ướt vai Kiều Nhã Linh. Nhưng còn có một ánh mắt lạnh lẽo hơn đang dính chặt lấy người cô. Hoàng Tuấn Khải vô cùng tức giận trước những lời nói của Kiều Nhã Linh, nhưng anh lại không cách nào phản bác được. Kiều Nhã Linh không muốn tiếp tục ở lại nữa, cô cầm túi định rời đi.
“Tôi mệt rồi, tôi về trước đây.”
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng chặn trước mặt cô, anh dường như không để cô dễ dàng đi như vậy. Kiều Nhã Linh ngước mắt nhìn anh, cô thực sự không chịu được nữa rồi. Nếu trước kia anh đã quyết định gạt bỏ cô, thì bây giờ níu kéo còn có ích gì.
“Tôi đã nói rõ cả rồi, anh làm ơn tránh ra đi. Giọng cô nghe vô cùng mệt mỏi và bất lực. Một cơn gió mạnh thổi tới, nhìn cô yếu ớt mong manh như thể sắp ngã quỵ xuống.
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn cô: “Thật sự không trở lại sao?”
Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại: “Tôi đã nói rồi, nhất định không!”
Hoàng Tuấn Khải gằn giọng: “Em đã ở nhà họ Hoàng hơn 10 năm, không phải nói cắt đứt quan hệ là có thể cắt đứt. Ba năm rong chơi như vậy là đủ rồi, về nhà rồi em không phải sống chật vật khổ sở như vậy nữa.”
“Rong chơi?” Kiều Nhã Linh bật cười mỉa mai, “Tôi rời khỏi nhà họ Hoàng là vì ghê tởm anh, tôi muốn sống cuộc sống của riêng mình, không phải phụ thuộc vào ai cả. Dù sao tôi cũng chỉ là con nuôi, khác máu tanh lòng. Anh đừng có lôi cái tình nghĩa gắn bỏ ra dọa dẫm tôi”
Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng người, đôi mắt anh lạnh lùng.
“Em tưởng mình muốn là được sao, anh hoàn toàn có thể khiến em quay trở về.
“Ồ anh định ép buộc tôi à, để tôi xem anh sẽ làm thế nào. Tôi thực sự tò mò là anh sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để đe dọa tôi đó. Giờ tôi chẳng còn sợ gì nữa cả. Tôi còn mong chúng ta trở thành người dưng không quen biết.”
Lời nói tuyệt tình và thách thức của cô khiến trái tim anh đau nhức, anh mím chặt môi, xương hàm siết mạnh đến mức bạch ra. Anh ghì cô lên tường, đôi mắt như dã thú nhìn cô.
“Em đừng mong chúng ta là người dưng!”
Cô bật cười mỉa mai: “Ba năm trước, chúng ta đã là người dưng rồi.”
Từ khi rời xa anh, cô đã coi anh là kẻ thù không đội trời chung. Chỉ mong một ngày nào đó anh sẽ phải nếm trải nỗi đau mà cô đã nhận được. Nhưng cô biết dù có làm gì đi chăng nữa, đứa con của cô cũng sẽ không trở lại.
Hoàng Tuấn Khải bất ngờ áp môi mình lên môi Kiều Nhã Linh, ngấu nghiến đôi môi cô. Kiều Nhã Linh giãy dụa phản kháng, nghiêng đầu muốn tránh, nhưng anh hoàn toàn không để cô có cơ hội tránh né. Môi anh bám riết lấy môi cô, hơi thở của anh nóng rực, đầu lưỡi điên cuồng khuấy đảo bên trong. Cô đã thôi không còn phản kháng, nhưng cơ thể nhỏ bé lại không ngừng run rẩy.
Bất chợt có giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Hoàng Tuấn Khải, anh khựng người lại, rời khỏi đôi môi cô. Từng giọt nước mặt như những hạt đậu trong suốt rơi tí tách rơi từ đôi mắt cô.
Hoàng Tuấn Khải vươn tay chạm vào đôi mắt cô, gạt đi những giọt nước mắt.
“Anh xin lỗi.”
Đôi mắt Kiều Nhã Linh hướng về nơi vô định, cánh tay cô buông thống bên người.
“Anh biết trong ba năm qua tôi đã sống thế nào không? Đúng là cuộc sống của tôi chẳng dễ dàng gì, phải sống trong một khu nhà trọ ẩm ướt chật hẹp. Đong đếm từng đồng tiền bát gạo, có hôm phải nhịn đói vì không đủ tiền ăn. Có những lúc trong đêm tối cảm thấy rất cô đơn sợ hãi, không người bên cạnh. Tương lai khi ấy thật mờ mịt, nhiều lúc tôi ước rằng mình sẽ không tỉnh lại. Nhưng sáng nào tôi nào tôi cũng thức dậy, đối diện với trần nhà trắng toát, tiếp tục nhịp điệu cuộc sống buồn tẻ vô vị.
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Dù khó khăn gấp mấy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn khi trở về căn nhà đó, còn tốt hơn khi phải nhìn thấy anh. Vậy nên, Hoàng Tuấn Khải, chúng ta hãy cắt đứt mọi quan hệ với nhau đi.”
Trái tim Hoàng Tuấn Khải đau nhói, anh không nói mà chỉ một mực nhìn cô. Cô bình thản đối diện với ánh mắt của anh, dường như cô đã thật sự quyết tâm muốn rời xa anh.
Trong lúc không khí giữa hai người đang vô cùng căng thẳng, điện thoại của Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên đổ chuông. Hoàng Tuấn Khải thu ánh mắt lạnh băng đang nhìn cô lại, rút điện thoại ra. Sau khi nhìn cái tên gọi đến, gương mặt anh lập tức dịu đi.
“Alo?”
“Ba, con Tuấn Kiệt đây, ba đang ở đâu thế?”
Giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo truyền ra từ điện thoại, mặc dù nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng. Kiều Nhã Linh kinh ngạc nhìn anh, anh đã có con rồi sao? Cũng phải, anh đã kết hôn được ba năm rồi mà, có con cũng là chuyện dễ hiểu.
Khóe miệng Hoàng Tuấn Khải hơi mỉm cười, khác hẳn gương mặt lạnh lùng vừa rồi.
“Ba đang có việc, con đã ăn cơm chưa? Sao giờ còn chưa đi ngủ?”
“Con ăn rồi, con đang chuẩn bị ngủ nè. Nhưng con nhớ ba, ba ơi, khi nào ba về thế?” Đứa trẻ nũng nịu nói, thanh âm nghe vô cùng đáng yêu.
“Ngoan, ngủ trước đi, ba sắp về rồi.”
“Ba đừng uống rượu ba nhé, sẽ bị đau bụng đó. Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười ân cần: “Ba biết rồi, Tiểu Kiệt đi ngủ đi nhé.”
Đứa trẻ vẫn không chịu tắt máy, cứ tíu tít nói chuyện với anh, hết kể chuyện ở mẫu giáo lại kể chuyện con chó nhỏ trong nhà không chịu ăn cơm. Giọng nói líu lo ngọng nghịu, thật là một cậu bé đáng yêu ngoan ngoãn. Gương mặt Hoàng Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều vô cùng dịu dàng cưng chiều, yên lặng lắng nghe con nói chuyện, không hề mất kiên nhẫn ngắt lời.
Xem ra anh rất yêu con trai, gia đình họ vô cùng hạnh phúc. Không hiểu sao Kiều Nhã Linh chợt thấy buồn bã, thì ra người đau khổ chỉ có một mình cô. Cô từng có hi vọng hoang đường rằng anh cũng có lúc ăn năn hối hận vì chuyện năm xưa từng làm với cô. Nhưng tất cả cũng chỉ là sự suy diễn của cô, hóa ra anh vô cùng hạnh phúc, chỉ có cô là kẻ bất hạnh mà thôi.
Hoàng Tuấn Khải cúp máy, trên khuôn mặt vẫn vương lại nụ cười và ánh nhìn âu yếm. Kiều Nhã Linh bị hình ảnh đó làm cho ngẩn ngơ. Ngày xưa anh cũng từng nhìn cô như vậy, nhưng giờ đang tất cả sự dịu dàng ấy lại dành cho người khác.
“Con trai anh à?” Kiều Nhã Linh mở miệng hỏi, thanh âm khô khốc.
Hoàng Tuấn Khải gật đầu: “Ừ”
Cô cố gắng mỉm cười: “Mấy tuổi rồi?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen thẫm hòa lẫn với màn đêm: “Ba tuổi rồi.”
HỒ
Nhắc đến con trai, ánh mắt của anh lại càng trở nên nhu hòa. Anh mỉm cười nói: “Thằng bé ngoan lắm, rất đáng yêu, cũng rất giống mẹ nó.
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cơ thể cô cứng đờ, cô rất muốn mỉm cười, nhưng không sao nhếch khóe miệng lên nổi.
“Vậy à.” Cô thầm thì.
Kiều Nhã Linh cúi mặt xuống, hốc mắt nóng lên. Nếu đứa trẻ đó còn sống, năm nay cũng tròn ba tuổi. Anh sống hạnh phúc với vợ và con trai, nhưng lại tước đi quyền làm mẹ của cô. Anh để cho người phụ nữ khác sinh con cho mình, nhưng lại phá bỏ đi đứa con mà cô mang trong bụng.
“Anh không cảm thấy mình rất không công bằng à? Hay anh cảm thấy tôi không xứng đáng? Mà thôi, tôi cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Tôi chỉ muốn nói, anh không xứng đáng làm bố!”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Em nói nhăng nói cuội gì thế?”
“Sao hả? Không thừa nhận à? Sao anh không nhìn xem những gì anh đã làm với tôi đi một kẻ như anh xứng đáng làm gương cho con trai sao? Nếu đứa bé đó biết cha mình là kẻ máu lạnh vô tình như thế, chắc nắm thất vọng lắm.
Anh lạnh giọng nói: “Em đừng có nói năng hồ đồ
Kiều Nhã Linh không để tâm đến cơn thịnh nộ của anh, tiếp tục: “Đứa bé tên Tuấn Kiệt à? Cái tên hay lắm. Có vẻ anh đang rất hạnh phúc, vậy nên tôi không hiểu lý do anh nhất quyết muốn tôi trở về nhà họ Hoàng là gì ? Thương hại chăng, hay vì thấy có lỗi ? Nếu là như vậy thì không cần đầu, việc anh tránh xa tôi ra chính là giúp tôi rồi.
Không thấy anh trả lời, Kiều Nhã Linh tiếp tục nói : “Hoàng Tuấn Khải, anh biết không, suốt ba năm qua, không giây phút nào tôi thầm mong rằng anh sẽ không có được hạnh phúc, anh sẽ phải sống trong đau khổ và ăn năn. Tôi đã từng hy vọng như thế, nhưng có lẽ, ông trời không nghe tôi.”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười đau đớn, nụ cưới của cô vốn rất xinh đẹp, nhưng giờ đây lại nhuốm màu thể lương.
“Tôi cảm thấy thật bất công, sao kẻ gây ra tội ác như anh lại có thể an nhiên sống vui vẻ, còn người vô tội như tôi phải sống trong mất mát khổ sở. Hoàng Tuấn Khải, tôi ước gì anh mãi mãi phải sống trong đau khổ dẳn vặt, mãi mãi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!