Chương 154
Sáng sớm, ánh nắng vàng ươm chiếu qua khung cửa sổ, đáp trên gương mặt trẻ thơ non nớt của Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh đã dậy từ sớm, cô đi chợ, nấu bữa sáng đơn giản nhưng khá đầy đủ chất dinh dưỡng cho Tiểu Kiệt.
Cô không biết khẩu vị của thằng bé như thế nào nên chọn vài thứ trẻ con thích ăn. Kiều Nhã Linh vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gọi Tiểu Kiệt dậy.
Tiểu Kiệt dụi mắt, nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười, cậu nhóc hơi ngái ngủ nói: “Chị xinh đẹp, chào buổi sáng”
Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, nhắc nhở cậu đánh răng rồi ra ăn cơm. Tiểu Kiệt không kén ăn, cậu nhóc ăn cơm rất ngoan, thi thoảng còn chủ động gắp thức ăn cho Kiều Nhã Linh nữa.
Hai người giải quyết xong bữa sáng, Kiều Nhã Linh thay cho Tiểu Kiệt một bộ quần áo cô mua lúc đi chợ, Tiểu Kiệt mặc rất vừa vặn, trông thằng bé vô cùng sáng sủa.
“Bây giờ chị đưa em đến trường nhé!” – Kiều Nhã Linh nói.
Tiểu Kiệt nghe vậy, tâm tình vui vẻ lập tức biến mất, cậu nhóc xị mặt: “Em có thể không đi được không?”
Kiều Nhã Linh ân cần nói: “Không được, em phải đi học chứ, với lại chị còn đi làm, không thể để em ở nhà một mình được. Có lẽ hôm nay ba em cũng sẽ tới trường †ìm em, chị sẽ báo cho ba em một tiếng. Tiểu Kiệt, đây là số của chị, nếu có vấn đề gì thì em hãy gọi cho chị: Kiều Nhã Linh nhét một mẩu giấy nhỏ vào lòng bàn tay Tiểu Kiệt, cậu nhóc buồn đi trông thấy. Tiểu Kiệt vẫn còn muốn ở với Kiều Nhã Linh, vậy nên cậu nói: “Thế tối nay em có thể ở với chị nữa chứ?”
Kiều Nhã Linh ngập ngừng nói: “Có lẽ em phải về nhà, em yên tâm, chị sẽ nói chuyện với ba em”
Dù sao Tiểu Kiệt và cô cũng không có quan hệ, để một đứa trẻ như vậy ở nhà là không ổn. Trong mắt người ngoài, hành vi này của cô chẳng khác gì bắt cóc trẻ em cả.
Nếu như ba mẹ Tiểu Kiệt nổi giận, báo công an thì cô có trăm ngàn cái miệng cũng không giải thích được. Cô nghĩ cách tốt nhất là nên đưa Tiểu Kiệt trở về nhà, sau đó thì nói chuyện nghiêm túc lại với ba thằng bé, cô hi vọng sau này họ sẽ đối xử tốt với Tiểu kiệt.
Tiểu Kiệt rơm rơm nước mắt: “Nhưng em muốn ở với chị cơ”
Thật ra Kiều Nhã Linh cũng không nỡ xa thằng bé, cô rất quý Tiểu Kiệt, thậm chí tối hôm qua cô còn có suy nghĩ muốn nhận nuôi cậu.
Tiểu Kiệt khiến cô nhớ về đứa con đã mất của mình, sự xuất hiện của thăng bé đã làm cô rất hạnh phúc. Nhưng Tiểu Kiệt vẫn có gia đình riêng của nhóc, cô không thể ích kỉ như vậy được.
Kiều Nhã Linh cúi thấp người đối diện với Tiểu Kiệt, bất đắc dĩ nói: “Chị cũng rất thích ở bên em, nhưng mà em vân phải về nhà, em biết mà, dù sao họ vẫn là gia đình em. Chị sẽ khuyên nhủ ba em đối xử tốt với em, nếu ông ấy còn đánh em, em hãy gọi cho chị, chị nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ấy”
Tiểu Kiệt cúi găm mặt không nói chuyện, Kiều Nhã Linh thở dài: “Được rồi, đừng buồn, lúc nào rảnh rỗi chị sẽ tìm em đi chơi”
Lúc này Tiếu Kiệt mới tươi tỉnh hơn một chút, cậu nhóc gật đầu: “Vâng ạ. Chị Tiểu Kiệt lấy điện thoại nhỏ xinh trong balo mình ra, Kiều Nhã Linh sửng sốt, thì ra Tiểu Kiệt cũng có điện thoại, vậy cô an tâm hơn một chút rồi. Kiều Nhã Linh lưu số của Tiểu Kiệt vào máy, rồi giúp cậu nhập số cô lại. Kiều Nhã Linh chuẩn bị xong mọi thứ thì dắt tay Tiểu Kiệt đi ra ngoài. Tiểu Kiệt quay đầu nhìn ngôi nhà, quyến luyến rời đi.
Kiều Nhã Linh cùng Tiểu Kiệt đi châm chậm trên phố, cô cố gắng nói thật nhiều chuyện để khiến cậu nhóc vui. Tiểu Kiệt sau một hồi ủ dột cũng trở nên tươi tỉnh hơn, hai người cười đùa cho đến khi đi tới trạm xe buýt. Phía sau họ là một trung tâm thương mại, một cửa hiệu ngay bên ngoài trưng bày rất nhiều giày cao gót của các hãng nổi tiếng trên thế giới.
Trong lúc chờ xe đến, Kiều Nhã Linh chưa từng rời mắt khỏi cửa hàng kia. Tiểu Kiệt tò mò quay lại nhìn thì trông thấy một chiếc giày thủy tinh vô cùng đẹp được đặt ở chính giữa. Hình như Kiều Nhã Linh đang nhìn nó, Tiểu Kiệt tò mò hỏi: “Chị ơi, chị thích đôi giày kia ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!