Chương 17
Kiều Nhã Linh thức dậy với một tâm trạng vô cùng thoải mái. Cô lên mạng kiểm tra, tin tức về Hoàng Tuấn Khải vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, bài báo của Tôn Hoàng vẫn đứng ở top đầu lượt tìm kiếm. Kiều Nhã Linh sửa soạn mọi thứ, sau đó đến công ty. Hôm nay, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức của Tôn Hoàng.
Kiều Nhã Linh bước vào phòng làm việc, tiến vào vị trí ngồi của mình. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra điều bất thường, bàn làm việc của cô trống trơn không có đồ đạc gì. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, hỏi một người đồng nghiệp bên cạnh.
“Đồ đạc của em đâu hết rồi?”
Người đồng nghiệp đó lắc đầu tỏ vẻ không biết, Kiều Nhã Linh ngây ngốc đứng một chỗ. Chuyện này là thế nào, sao đồ đạc của cô lại bị dọn sạch cả như vậy. Trong khi Kiều Nhã Linh còn chưa hiểu chuyện gì, trưởng phòng bước vào và tiến về phía cô, đưa cho cô một tập giấy.
“Đọc và thu dọn đồ đạc đi nhé, mọi thứ được cất ở chiếc hộp cuối phòng ấy.
Kiều Nhã Linh khó hiểu cúi đầu đọc, đập vào mắt cô là tờ giấy thông báo sa thải. Kiều Nhã Linh kinh sợ đọc thông báo, cô không tin nổi điều mình vừa nhìn thấy. Cô bị sa thải ư? Không thể nào! Mọi chuyện từ hôm qua đến giờ vẫn rất bình thường, tại sao cô đột nhiên lại bị sa thải kia chứ.
Kiều Nhã Linh vội chạy đến chỗ trưởng phòng, hoảng hốt hỏi: “Sao em lại bị sa thải a? Điều này thật vô lý, mới ngày hôm qua quản lý Cầm còn bảo hôm nay sẽ ký hợp đồng làm việc với em kia mà?”
Trưởng phòng nhăn mặt nhìn cô, nói không biết có chuyện gì.
“Đây là chỉ thị của cấp trên đưa xuống, tôi không biết gì hết, cô cứ làm theo đi, mau thu dọn đồ đạc.”
Kiều Nhã Linh đứng như trời trồng, mọi người trong phòng đều trở nên lạnh nhạt hẳn với cô. Không ai tỏ ra thắc mắc khi cô đột nhiên bị sa thải một cách bất thường như vậy, tất cả đều tránh ánh mắt của cô. Không thể tìm ra lý do ở đây, Kiều Nhã Linh tức tốc chạy đến phòng quản lý.
Chị Cầm đã có mặt ở trong phòng, Kiều Nhã Linh vừa bất mãn vừa khó hiểu bước vào. Cô đập tờ giấy thông báo lên bàn chị Cầm, chị ta liếc nhìn tờ giấy, sau đó bình thản nhìn vào đôi mắt bừng lửa giận của Kiều Nhã Linh “Tại sao tôi lại bị sa thải? Nếu tôi nhớ không nhầm hôm qua chị nói rằng hôm nay tôi sẽ trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn, vậy thứ này là gì đây?”
Chị Cầm lạnh nhạt nói: “Cấp trên đưa ra chỉ thi sa thải cô.”
“Tôi hỏi lý do! Nếu không có lý do chính đáng tôi nhất định không chấp nhận quyết định này.”
Chị Cầm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Việc tự tiện đăng bài về Hoàng Tuấn Khải lên mạng sẽ gặp rắc rối lớn, vì anh ta là một người giản dị khiêm tốn không muốn công khai về đời sống cá nhân. Nên việc cô đăng tải thông tin và hành động riêng tư của anh ta là không được phép, vì vậy công ty quyết định sa thải cô để răn đe”
Kiều Nhã Linh trừng lớn mắt, cô cảm thấy chuyện này quá hoang đường, rõ ràng hôm qua chị ta nói không có vấn đề gì. Kể cả khi cô hỏi rằng bài báo này có bị coi là xâm phạm đời sống của người khác không thì chị ta cũng nói rằng cô đã lo lắng thừa thãi. Thế nhưng bây giờ chị ta lại nói việc làm của cô là sai trái, rồi còn muốn đuổi cô.
Kiều Nhã Linh giận dữ nói: “Vô lý! Hôm qua chính chị là người đã duyệt bài viết của tôi, cũng chính chị là người bảo tôi đăng tải bài báo đó, chị còn nói không có việc gì cơ mà?”
“Tôi cũng không lường trước được sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Tóm lại cấp trên đã đưa ra thông báo thế rồi, cô nghe theo đi.”
“Không đời nào! Chuyện này quá bất công, chị đã nói Hoàng Tuấn Khải sẽ không để tâm đến những bài báo như thế, còn cam đoạn hôm nay sẽ ký hợp đồng với tôi. Vậy mà đùng cái lại bảo sa thải tôi, làm sao tôi có thể chấp nhận được chuyện này?”
Chị Cầm cau mày khó chịu trước sự phẫn nộ của cô: “Tôi không có nghĩa vụ phải ngồi đây lảm nhảm với cô, có vấn đề gì thì đi mà lên gặp chủ tịch nói chuyện.”
Kiều Nhã Linh cười nhạt, cô nghĩ lại đến chuyện hôm qua. Chị Cầm đã rất vui khi biết được Hoàng Tuấn Khải đã về nước, còn nói cô đã làm được một việc lớn cho tòa soạn, nhưng giờ lại nói cô làm vậy là xâm phạm cuộc sống riêng tư của người nổi tiếng, chẳng nhẽ chị ta bẫy cô ư? Chị ta trước giờ vốn không ưa gì cô, nên mới đưa cô vào tròng, khiến cô bị cấp trên sa thải.
“Có phải đó là âm mưu của chị không?”
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Chị Cầm khó hiểu nhìn cô.
“Chị đừng có giả vờ nữa, tôi biết chị vốn chẳng ưa gì tôi, nên lừa tôi đăng bài để tôi bị đuổi việc chứ gì. Hay là chị không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp nên mới đổ hết tội cho tôi đúng không? Chị đúng là nham hiểm, tôi sẽ đi nói với cấp trên là chính chị là người bảo tôi đăng bài. Vậy nên, người bị đuổi việc phải là chị!”
Nói rồi cô bước ra khỏi phòng, chị Cầm nhanh chóng đứng dậy đuổi theo cô, cản cô lại.
“Cô đừng có mà ăn nói hàm hồ! Đây là việc một mình cô phải chịu trách nghiệm, thôi vu oan giá họa cho người khác đi.
Kiều Nhã Linh hất tay chị ta ra, mỉa mai nói: “Một mình tôi chịu trách nghiệm ư? Nếu như tôi gặp rắc rối, chị cũng đừng hòng thoát tội. Vì ghét tôi mà làm ra những trò bỉ ổi như vậy, chị đúng là đáng khinh. Tôi tin là sau khi cấp trên hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, sẽ xử lý chị chứ không phải tôi.
Chị Cầm bật cười: “Kiều Nhã Linh, cô đúng là ngây thơ. Dù giờ cô có nói tất cả mọi chuyện ra, thì người bị sa thải vẫn chính là cô thôi. Thế nào, cô có muốn cá với tôi không?”
Kiều Nhã Linh nghiến chặt răng, cái bộ dạng cười đắc thắng của chị ta làm cô chưởng mắt, cô lạnh lùng nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi.
Kiều Nhã Linh và chị Cầm cùng nhau đến phòng làm việc của chủ tịch Tôn Hoàng. Người đứng đầu tòa soạn này là một người đàn ông đã hơn 50 tuổi, rất ít khi có mặt ở công ty. Kiều Nhã linh đẩy cửa vào, ông ta đang ngồi trên bàn làm việc với một đống văn kiện. Thấy có người tới, ông ta ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì?”
“Chủ tịch Tôn, tôi là Kiều Nhã Linh, người hôm nay vừa bị sa thải.”
“Hả? Ờ, cô tìm tôi có vấn đề gì sao?”
Ông ta sau khi nghe tên cô thì có vẻ sửng sốt, vô cùng mất tự nhiên. Kiều Nhã Linh nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi nhận được thông báo sa thải với lý do xâm phạm đời sống riêng tư khi đăng bài báo về sự trở lại của Hoàng Tuấn Khải. Xin hỏi có đúng là vì lý do này không?”
Ông ta gật đầu: “Đúng vậy, dính đến Hoàng Tuấn Khải sẽ làm tổn hại đến công ty. Mặc dù lượt đọc của bài báo ý rất cao, nhưng sự thật là cô đã làm một việc không đúng vậy nên công ty quyết định buộc cô thôi việc.
“Nếu là vì lý do đó thì tôi muốn làm rõ một chuyện. Chị Cầm là người trực tiếp thông qua bài báo của tôi và nhấn mạnh rằng nó không hề ảnh hưởng bất lợi gì đến công ty cả. Tôi còn hỏi để xác nhận lại và chị ta đã nói tôi không phải lo. Vậy thì không phải chị Cầm mới nên là người chịu trách nghiệm trực tiếp trong việc này sao?”
Chủ tịch Tôn đẩy gọng kính, lộ ra vẻ mặt khó xử. Ông ta không thể nói là vì đích thân Hoàng Tuấn Khải ra lệnh đuổi việc cô được. Mặc dù ông ta cũng không hiểu tại sao anh lại để mắt đến một nhân viên tép riu như Kiều Nhã Linh. Nhưng để tòa soạn không bị ảnh hưởng xấu, ông ta đành phải đuổi việc cô gái này. Mặc dù chuyện này quả thực rất vô lý, nhưng ông ta không thể thay đổi quyết định được.
“Cái này… Nhưng dù sao người đưa ra chủ ý đăng bài báo này là cô, cô đừng có đổ lỗi cho người khác. Quyết định đã được thông qua rồi, cô có nói gì cũng không thay đổi được đâu. Cô ở đây cũng chỉ phí thời gian thôi, đừng phàn nàn nữa mà hãy chấp nhận đi.”
Kiều Nhã Linh như chết lặng, công việc cô mơ ước bao lâu nay bỗng chốc tan thành mây khói. Cô bị đuổi việc với một lý do không hề chính đáng và đầy oan ức. Mới hôm qua cô còn tưởng hôm nay sẽ là khởi đầu cho một chuỗi ngày tốt đẹp, ai ngờ giờ đây cô bị đẩy rơi xuống một chiếc hố sâu không thấy đáy.
Chị Cầm cười cợt nhìn cô, như thể biết chắc rằng cô sẽ không thay đổi được sự thật. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, hét lên: “Tôi không chấp nhận quyết định này! Các người thật quá bất công, sao lại có thể đối xử với tôi như vậy
Chị Cầm tiến lại gần cô, nhìn vẻ mặt tức đến phát khóc của cô, cười nhạo nói: “Tôi đã nói gì rồi? Cô có cố gắng cũng vô ích thôi, dọn đồ rồi rời khỏi đây đi.”
Nhìn những gương mặt lạnh lùng và bình thản của những người xung quanh, Kiều Nhã Linh chợt nhận ra, dường như cô đã bị công ty đưa ra làm bia đỡ đạn. Họ không lường trước được hậu quả, nên quyết định khiến cô chịu tội thay, oan ức rời khỏi tòa soạn. Không có chỗ dựa chính là như vậy, bị người ta ức hiếp đủ kiểu, rồi bị đẩy ra không thương tiếc.
Chủ tịch Tôn nói: “Cô ra ngoài đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!