Chương 223
Hoàng Tuấn Khải dắt Kiều Nhã Linh lên tầng ba, đến khi đứng trước.
cửa phòng của mình năm xưa, Kiều Nhã Linh có chút sững sờ, không ngờ Tiểu Kiệt lại ở phòng cũ của cô. Hoàng Tuấn Khải thả tay cô ra, thấp giọng ni “Tiểu Kiệt ở trong này”
Lúc này, Tiểu Kiệt đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thăng bé mơ màng mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh.
Cơ thể Tiểu Kiệt vô cùng khó chịu, cổ họng bỏng rát, cả người nóng rực lên, không có chút sức lực nào hết. Tiểu Kiệt ngồi dậy, bỏ chiếc khăn trên đầu mình xuống, ngơ.
ngác nhìn vào khoảng không, Chẳng có ai trong phòng cả, ba cậu cũng không. Tiểu Kiệt ngồi trên giường một lúc, vẻ mặt thẫn thờ. Sau đó thằng bé tự động trèo xuống giường, loạng choạng đi về phía cửa.
Vào khoảnh khắc Kiều Nhã Linh chạm vào tay nắm cửa, thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở từ bên trong. Kiều Nhã Linh sững sờ, cô nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Kiệt đứng ở trước mặt mình. Thằng bé đang dụi mắt nhìn cô, vẻ mặt mông lung. Mặt Tiểu Kiệt đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, gương mặt bánh bao tiều tụy đi trông thấy.
Nhìn thằng bé vô cùng mệt mỏi, mất hết dáng vẻ năng động ngày thường.
Tiểu Kiệt ngước đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhã Linh, rồi bỗng nhiên chạy ào vào lòng Kiều Nhã Linh, cô cũng xúc động ôm lấy thằng bé.
Cơ thể Tiểu Kiệt nóng hầm hập như hòn than, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô hết vuốt tóc lại xoa lưng thằng bé, nghẹn ngào nói “Tiểu Kiệt, sao lại ốm ra nông nỗi này, khổ thân em”
Hoàng Tuấn Khải đứng ở phía sau, lặng người nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau đầy tình cảm. Tiểu Kiệt gục đầu vào hõm vai Kiều Nhã Linh, dường như mấy bước đi vừa rồi đã rút cạn hết sức lực của thằng bé.
Mắt Tiểu Kiệt khép hờ, thằng bé vẫn chưa tỉnh táo hẳn sau giấc ngủ dài vừa rồi. Thế nhưng cánh tay nó vẫn ôm chặt lấy Kiều Nhã Linh, cánh môi nhỏ mấp máy điều gì đó.
“Chị xin lỗi vì đã không ở bên em lúc ấy, chị thật sự xin lỗi”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Kiều Nhã Linh, cô tự trách bản thân rất nhiều, rằng tại sao khi ấy không kiên quyết để Tiểu Kiệt ở bên mình.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn Kiều Nhã Linh, thấy cô khóc, trái tim anh cũng rất đau. Hoàng Tuấn Khải quay mặt ra chỗ khác, không nén được tiếng thở dài.
Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt từ đầu đến chân, đưa tay áp lên trán Tiểu Kiệt, nóng đến bỏng tay. Bộ dạng hiện tại của thằng bé khiến cô rất lo lắng, một đứa trẻ mạnh khỏe hoạt bát như vậy không ngờ bây giờ lại trở nên yếu ớt tiều tụy đến mức này.
Kiều Nhã Linh cứ liên tục hỏi han Tiểu Kiệt, xem thằng bé thấy có chỗ nào không khỏe. Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối chỉ mờ mịt nhìn Kiều Nhã Linh, thằng bé bỗng nhiên đưa tay lên mắt dịu nhẹ, khẽ nói: “Mẹ ơi”
Tiểu Kiệt lại sà vào lòng Kiều Nhã Linh, ngả đầu vào lồng ngực cô, giọng nói yếu ớt lại nhuốm mùi buồn bã: “Mẹ ơi…”
Tựa như bao nhiêu cảm xúc buồn tủi cô đơn dồn nén bấy lâu nay đều bùng nổ, gói gọn lại trong hai tiếng “mẹ ơi”. Sự yếu đuối ẩn sâu trong tầm hồn đứa trẻ ấy giờ đây như sóng biển dâng trào, hơi ấm mà nó cảm nhận được, giống hệt vòng tay của mẹ trong giấc mơ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!