Chương 240
Kiều Nhã Linh không thuyết phục được anh, cả hai cãi nhau một trận, sau đó trong lúc tức giận cô đã bổ nhào lên người anh.
Hai người ngã xuống đất, cô cũng nằm đè lên anh giống như vừa rồi, hung hăng cắn mạnh lên tay anh. Lúc ấy Hoàng Tuấn Khải không ngăn cản cô, để mặc cô phát tiết. Sau khi cô bình tĩnh lại, thì đã thấy tay anh chảy máu.
Kiều Nhã Linh khi đó vô cùng áy náy, rầu rĩ nói: “Em xin lỗi”
Hoàng Tuấn Khải không hề nổi giận, chỉ mỉm cười dịu dàng: “Hế Kiều Nhã Linh mừng rỡ ôm chầm lấy anh, anh cưng chiều xoa đầu cô. Sau đó trông anh có chút mất tự nhiên, đỏ mặt bảo cô mau chóng ngồi dậy. Kiều Nhã Linh hồi ấy chẳng hiểu gì cả, cứ bám lấy anh không buông, anh dở khóc dở cười, cuối cùng để mặc cô làm loạn.
“Nghĩ gì đấy?”
Gương mặt của Hoàng Tuấn Khải phóng to trong tâm mắt Kiều Nhã Linh, cô bối rối cụp mắt lại. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô lại một lần nữa đắm chìm trong hồi ức rồi.
Cô tưởng mình đã có thể quên, nhưng chỉ cần đặt chân đến nơi này, nhìn thấy anh, ký ức như dòng nước lũ ào ạt chảy đến, khiến cô chới với không nơi bám víu.
Kiều Nhã Linh vẫn nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến anh, khắc sâu đến nỗi cô không cách nào xóa bỏ. Kiều Nhã Linh trước đó còn tự tin cho rằng mình hoàn toàn có thể vứt bỏ quá khứ. Nhưng cái gọi là lãng quên ấy chỉ là cô tự lừa mình lừa người mà thôi. Thật ra kỉ niệm suốt mười hai năm ở nhà họ Hoàng, vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của cô.
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, bàn tay run rẩy của cô ôm lên đầu. Cô muốn hất văng tất cả những ký ức ấy ra khỏi trong tâm trí mình, nhưng từng chuyện, từng chuyện vẫn hiện rõ mồn một.
Hình ảnh non nớt đơn bạc của chàng thiếu niên năm họ lần đầu tiên gặp nhau, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời khi anh cười với cô, và cả căn phòng ấm áp mà cả hai vẫn thường chơi đùa.
Tất cả đều muốn kéo cô vào vũng bùn nhầy nhụa, khiến cô mắc kẹt trong quá khứ.
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy Kiều Nhã Linh hành xử rất lạ, gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoang mang và sợ hãi. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy cô đang không được ổn, anh bỗng chốc lo lắng. Anh vươn tay chạm lên vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Kiều Nhã Linh đột ngột hất tay Hoàng Tuấn Khải xuống, anh sững người lại. Sự động chạm của anh giống như là một thứ gì đó vô cùng ghê tởm khiến cô ghét bỏ, Hoàng Tuấn Khải đờ đẫn nhìn cô.
Bờ môi cô mất đi sắc hồng, vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt ẩn chứa sự đau khổ vô tận, cô mấp máy nói: “Đừng, chạm vào tôi.”
Giọng nói vô cảm của cô vang lên, cánh tay Hoàng Tuấn Khải buông thõng hai bên, dáng vẻ anh trầm mặc u tối. Độ ấm từ bàn tay của anh vẫn còn lưu lại trên vai cô, nó truyền thẳng đến trái tim Kiều Nhã Linh, khiến cô không làm chủ được cảm xúc.
Cô luôn nhắc nhở mình phải ghét những va chạm của anh, nhưng có những lúc, cô lại thực sự tham luyến hơi ấm ấy.
Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng đau khổ, tại sao người không quên được lại chính là cô? Cô không muốn sống mãi trong hồi ức ấy, giá như Hoàng Tuấn Khải năm đó không đối xử tốt với cô, coi cô là người ngoài, thì khi mọi chuyện xảy ra, cô đã không tuyệt vọng đến như vậy.
Thế nhưng trên đời này không có hai từ “giá như”, mối quan hệ của hai người đã đi vào ngõ cụt, không cách nào cứu vãn, âu cũng là số phận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!