Chương 251
Những tờ giấy trong này đều được viết chi chít chữ, những nét chữ mảnh mai xinh xắn này chính xác là của Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải hơi mỉm cười, cầm một tờ giấy lên xem.
Góc trên cùng bên phải ghi ngày mùng tám tháng chín của mười lăm năm về trước, thời điểm này Kiều Nhã Linh đã đến nhà họ Hoàng được mấy tháng.
[Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy cười với mình, anh cười đẹp lắm, giống như ánh mặt trời rực rỡ vậy. Mình rất vui vì cuối cùng anh cũng đã mở lòng với mình, mình thật sự muốn làm bạn với anh. Ban đầu anh đối với mình rất lạnh lùng, nhưng mình dần nhận ra anh là một người vô cùng ấm áp.
Dạo gần đây mình không hay buồn như trước nữa, bởi vì đã có anh bên cạnh. Anh khiến mình nhận ra đâu là tình yêu thương đích thực nhờ những cử chỉ quan tâm đầy dịu dàng của anh. Hi vọng rằng tương lai vẫn sẽ có anh ở bên.]
Hoàng Tuấn Khải vuốt ve nét bút non nớt trên mặt giấy, gương mặt anh rất đỗi dịu dàng, nụ cười thấp thoáng nở trên môi. Anh còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, ấn tượng của anh về cô là một cô bé gầy gò với làn da tái nhợt.
Đôi mắt của cô rất trong và sáng, giống như sao trời, khiến anh không thể nào rời mắt. Thời gian đầu anh rất lạnh nhạt với cô, vốn dĩ anh là một người khó gần như vậy, anh đưa cô về nhà họ Hoàng cũng chỉ vì một phút yếu lòng mà thôi.
Nhưng anh ngày càng bị sự đáng yêu thuần khiết của cô đánh gục, đôi mắt long lanh và nụ cười ngọt ngào của cô khiến trái tim anh mềm nhũn, không cách nào chống cự.
Mặc dù anh vẫn thường nói cô đừng có đi theo anh nữa, nhưng đôi chân vô thức đi chậm lại để đợi cô sánh bước bên mình. Ký ức như dòng nước ấm áp chảy đến từng ngóc ngách trong trái tim, Hoàng Tuấn Khải tiếp tục mở một tờ giấy khác.
Lúc này Kiều Nhã Linh đã mười tuổi, ở nhà họ Hoàng được hai năm, mối quan hệ của anh và cô càng thêm khăng khít.
[Hôm nay có một bạn nam trêu mình là đồ không cha không mẹ, mình đã rất buồn. Mình về nhà và khóc đỏ cả mắt, mình thật sự vô cùng tổn thương. Mình nhớ mẹ lắm, mình ước gì gia đình mình có thể quay về như lúc trước, nhưng mình biết là không thể.
Mình cứ nhốt bản thân trong phòng cho đến tối, anh trở về mà gõ cửa phòng mình. Anh ôm mình vào lòng, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của mình, mình đã nhào vào lòng anh mà khóc nức nở. Mình nói mình không có một gia đình trọn vẹn, anh vuốt nhẹ mái tóc của mình và nói, mình còn có anh mà. Đúng vậy, thật tốt vì mình còn có anh.]
Hoàng Tuấn Khải vẫn còn nhớ ngày hôm đó, sau khi từ trường về tâm trạng Kiều Nhã Linh vô cùng tệ. Cô nhốt mình trong phòng và không chịu ăn uống gì cả, anh hỏi mãi cô mới nói lý do với anh. Lúc ấy nhìn cô khóc thương tâm như vậy, anh đã rất đau lòng, hận không thể khiến những kẻ khiến cô tổn thương phải sống dở chết dở. Khi ôm cô vào lòng, anh đã nghĩ, mình sẽ mãi mãi trở thành điểm tựa vững chãi để cô yên tâm tựa vào.
Hoàng Tuấn Khải lại mở một tờ giấy khác, lúc này cô đã được mười lăm tuổi. Kiều Nhã Linh của thời điểm đó đã cao lớn và xinh đẹp hơn rất nhiều.
Gương mặt cô nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt to trong suốt, nụ cười ngọt ngào ẩn hiện hai lúm đồng tiền hạt gạo nho nhỏ. Kiều Nhã Linh đang ở tuổi ăn tuổi lớn, tâm sinh lý đều thay đổi. Cô của ngày bé cái gì cũng chia sẻ với anh, nhưng cô của khi đó đã biết che giấu tâm tư của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!