Chương 279
Má Tiểu Kiệt đỏ ửng một mảng, mặt thằng bé vì cú tát mà quay hẳn sang một bên. Mắt Tiểu Kiệt hồng lên, nhưng thằng bé không khóc, ương ngạnh nhìn Tư Hiên. Ánh mắt thẳng bé có sự kiên cường và cứng rắn khiến Tư Hiên âm thầm giật mình.
Kiều Nhã Linh thấy Tiểu Kiệt bị đánh thì vô cùng tức giận, cô gào lên: “Tên khốn nhà anh, đến một đứa trẻ mà anh cũng ra tay được, anh còn không bằng loài súc vật. Anh không được phép động vào thăng bé, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Nhìn Tiểu Kiệt bị anh ta hành hạ thành đến vậy khiến trái tim Kiều Nhã Linh đau quặn, như thể người bị đánh chính là cô.
Trước thái ngoan cường của Tiểu Kiệt, Tư Hiên nghiến răng, hất Tiểu Kiệt xuống đất, chửi thề một tiếng. Dù Tiểu Kiệt không chịu nói, nhưng anh ta rất tự †in vào suy đoán của mình.
Kiều Nhã Linh vội vàng lao tới ôm lấy Tiểu Kiệt, thằng bé mềm oặt trong lòng cô. Tư Hiên còn định lại gần làm gì đó, cô điên cuồng gào lên: “Anh cút đi, anh còn dám làm gì nữa, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Đôi mắt Kiều Nhã Linh vằn đỏ tia máu, sự điên cuồng phẫn nộ của cô khiến Tư Hiên chùn bước. Sức lực của Tiểu Kiệt như bị rút cạn, sự kiên cường ban nãy đã bị sụp đổ, thăng bé ôm chặt lấy cô không buông, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Kiều Nhã Linh bật khóc, liên tục nói: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi…”
Tư Hiên đi về phía bọn người kia, chúng bắt đầu trao đổi tiền. Tư Hiên bắt đầu cảm thấy bất an, tốc độ đếm tiền của bọn họ rất chậm, anh ta dần trở nên lo lắng. Thời gian càng kéo dài thì càng nguy hiểm, với thế lực của Hoàng Tuấn Khải, chẳng mấy chốc sẽ tìm được đến nơi này. Anh ta phải nhanh chóng rời đi, nếu bị tóm thì nhất định xong đời.
‘Tư Hiên cầm vali năm trăm triệu, nói: “Tao lấy chỗ này thôi, số còn lại không cần đâu”
Tư Hiên nhanh chóng chuồn đi, mấy người kia nhìn nhau, sau đó lập tức xông đến chặn cửa, đạp vào bụng Tư Hiên khiến anh ta ngã sõng soài dưới đất. Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, lồm cồm bò dậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên: “Bọn mày làm cái trò gì đấy? Muốn lật lọng à?”
Tên cầm đầu nhếch miệng cười nham hiểm: “Ai biết sau khi ra khỏi đây mày có đâm sau lưng bọn tao hay không? Thế nên tốt nhất giam chân mày ở đây cho chắc, một bước mày cũng đừng hòng ra khỏi nơi này”
Tư Hiên vẫn ôm chặt chiếc vali trong lòng, anh ta nghiến răng, phẫn nộ nói: “Chúng mày chơi xấu, tôi đã đưa người cho chúng mày, giờ tiền là của tao, tao không còn liên quan gì hết”
Tư Hiên nói rồi bật dậy lao về phía cửa, nhưng chỉ đi được vài bước, anh ta kêu “hự” một tiếng, ngã vật xuống đất. Một tên vứt cây gậy xuống đất, chúng xúm lại lôi Tư Hiên đang bất tỉnh vào một góc, trói anh ta lại.
Chúng lấy toàn bộ số đã trao đổi, nhếch miệng cười nham hiểm: “Đúng là thăng ngu, nghĩ gì mà chúng ta cho nó năm trăm triệu kia chứ! Cứ trói nó ở đây, lúc nào xong việc thì vứt nó ra ngoài. Như thế này vừa không sợ hỏng chuyện vừa không mất tiền, vẹn cả đôi đường!”
Bọn chúng nhìn nhau cười lớn, sau đó bắt đầu đi về phía Kiều Nhã Linh. Cô sợ hãi ôm Tiểu Kiệt lùi về sau, xung quanh không có chỗ nào để trốn, cô chỉ có thể run rẩy nhìn bọn họ tiền gần đến. Một tên rút điện thoại ra, vứt cho cô, hãm hè nói: “Gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải đi, nói mày và thằng nhóc này đang nằm trong tay bọn tao, nhanh lên!”
Hắn ta quát lớn, Kiều Nhã Linh vội vàng nhận lấy điện thoại, cô khó khăn ấn từng số, bàn tay run lên không ngừng. Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối, giọng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khải vang lên: “Alo?”
Kiều Nhã Linh bỗng nhiên rơi nước mắt, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm khi nghe thấy giọng nói của anh. Kiều Nhã Linh nghẹn ngào nói: “Là tôi đây”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!