Chương 293
Kiều Nhã Linh một mình lững thững đi trên đường, lúc đi qua một khu dân cư, có một con chó rất lớn từ đâu bỗng nhiên chạy ra.
Nó đứng trước mặt cô sủa lớn, Kiều Nhã Linh bị dọa sợ, luống cuống lùi về sau, chân đạp phải một viên gạch, sau đó cô liền ngã xuống đất. Cơn đau đớn truyền đến cổ chân cô, Kiều Nhã Linh nhăn mặt ôm chân. Kiều Nhã Linh cố gắng đứng dậy, lại càng cảm thấy chân mình đau hơn, cuối cùng cô đành ngồi ở một gốc cây nghỉ tạm.
Cô nhớ vào năm cô hơn mười tuổi, có một lần cô bị con chó nhà hàng xóm xông tới trước mặt khiến cô hốt hoảng rồi bị ngã treo chân giống như bây giờ. Kiều Nhã Linh khi đó ngồi bệt dưới đất khóc to, Hoàng Tuấn Khải từ trong nhà vội vàng chạy ra. Anh bế cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng xót xa.
Hoàng Tuấn Khải thấy Kiều Nhã Linh khóc hết nước mắt thì sốt sắng vô cùng. Anh bế cô vào trong nhà, cẩn thận xem vết thương cho cô, dịu dàng nói: “Kiều Kiều đừng khóc nữa, anh thổi cho em nhé, thổi sẽ hết đau”
Nói rồi Hoàng Tuấn Khải cúi người xuống, khẽ khàng thổi lên vết thương của cô, bàn tay còn nhẹ nhàng xoa lên đó. Kiều Nhã Linh chăm chú nhìn đỉnh đầu anh, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô như thế, chỉ cần cô rơi nước mắt anh liền đau lòng không thôi, cố gắng hết sức để dỗ dành cô. Trong mắt Kiều Nhã Linh khi ấy, Hoàng Tuấn Khải là một người anh rất đỗi dịu dàng và hết mực yêu thương cô.
Nhưng giờ nó chỉ là quá khứ, anh thay đổi mất rồi, không còn là người cô từng sùng bái năm xưa, anh đã trở thành kẻ mà cô căm hận nhất.
Kiều Nhã Linh chậm chạp đứng dậy, cơn đau nhức ở chân khiến cô bước đi rất khó khăn. Mắt cô hoen đỏ, không phải bởi vết thương mà bởi vì bản thân quá đau lòng.
Kiều Nhã Linh vừa đi vừa rơi nước mắt, tình huống này giống hệt ngày trước, chỉ có điều bây giờ không có ai ân cần đỡ lấy cô như trước nữa.
Kiều Nhã Linh mất rất lâu mới đến được trạm chờ xe buýt, cô ngồi trên hàng ghế, đôi mắt vẫn hơi đỏ, sắc mặt thoáng buồn.
Đột nhiên có một chiếc xe mui trần màu đỏ dừng trước mặt cô, khói xe mù mịt phía sau. Người phụ nữ trên xe tháo chiếc kính màu đen ra, nhếch miệng cười nói: “Ngạc nhiên thật đấy, không ngờ lại gặp cô ở đây”
Kiều Nhã Linh cũng sửng sốt không kém, Tuyết Phi đang mặc một chiếc váy đen trễ ngực, một tay chống lên thành cửa, ngạo nghễ nhìn cô, lạng vô cùng huênh hoang kiêu ngạo.
Kiều Nhã Linh không đáp lại lời cô ta, ngoảnh mặt nhìn về phía khác. Tuyết Phi nhìn thái độ của Kiều Nhã Linh, hừ lạnh một tiếng: “Lâu không gặp cô có vẻ càng ngày càng không biết điều nhỉ?”
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Đây là chỗ chờ xe buýt, không được phép đỗ xe, cô không học luật à? Vậy mà cũng dám lái xe ra đường, có phải cô đút lót để được bằng không đấy?”
“Cô…”
Tuyết Phi còn chưa làm được gì đã bị Kiều Nhã Linh chọc cho điên tiết. Cô ta đương nhiên biết tại trạm chờ xe buýt không được đỗ xe, chẳng qua tình cờ nhìn thấy Kiều Nhã Linh ở đây nên cô ta mới tới nói đểu vài câu, có điều không những không thành công lại còn bị Kiều Nhã Linh coi thường vào mặt.
Tuyết Phi tức đến méo mặt, cô ta thở phì phì, hậm hực nói: “Hừ, tôi không tranh cãi với cô, dù sao loại người như cô cũng còn lâu mới sờ nổi chiếc xe này, cả đời chỉ có đi được xe buýt mà thôi” = Tuyết Phi đeo lại kính, cô ta nhìn Kiều Nhã Linh từ đầu đến chân, đôi môi đỏ chót liền nở nụ cười khinh khỉnh – “Mà này, quần áo cô bị sao.
thế? Vừa mây mưa cùng tên nào à? Ha ha, cô đúng là không phải dạng vừa, làm công cụ phát tiết cho bọn đàn ông cũng được đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!