Chương 297
TK nhắn: [Tiếc thật đấy, thế cô không chọn được chiếc nhẫn nào khác ư?]
Kiều Nhã Linh đã đi hết tất cả các cửa hàng trang sức lớn trong thành phố, quả thực có rất nhiều chiếc nhãn đẹp, nhưng không có cái nào sánh được với chiếc nhẫn “Bảo vệ” kia. Nếu không vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn đó, có khi Kiều Nhã Linh đã chọn được cái khác giúp TK.
Có điều cô đã bắt gặp chiếc nhẫn đó trước, những thứ khác lập tức trở thành hư vô.
Kiều Nhã Linh áy náy trả lời: [Xin lỗi vì đã không giúp được anh, tôi là kiểu người khá cố chấp, thích cái gì rồi thì khó lòng thay đổi. Đáng nhẽ tôi có thể mua được chiếc nhẫn khác cho anh, nhưng vì rất thích chiếc nhẫn đó nên không muốn mua cái khác.]
TK hỏi: [Cô thích chiếc nhẫn đó đến vậy à?]
Kiều Nhã Linh lập tức viết: [Vô cùng thích, lâu lắm rồi tôi mới ao ước muốn có một thứ gì đó như vậy. Nhưng làm sao đây, nó không thể bán, có bán chắc tôi cũng mua không nổi.]
TK rất lâu sau mới nhản lại: [Tôi biết rồi.]
Kiều Nhã Linh khó hiểu nhìn tin nhắn, anh ta nói anh ta biết rồi cái gì? Kiều Nhã Linh cảm thấy người bạn này thi thoảng có hơi lạ lùng, cô nhún vai, chắc anh ta chỉ trả lời có lệ cũng nên. Kiều Nhã Linh nhanh chóng bỏ chuyện này sang một bên, hôm nay là một ngày dài với nhiều chuyện xảy ra, cô mệt mỏi đến mức nằm trên giường liền ngủ một mạch tới sáng.
Mấy ngày sau đó của Kiều Nhã Linh trôi qua rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả. Tâm trạng cô trong khoảng thời gian này không được ổn định cho lắm, chủ yếu là bởi vì chuyện hôm đó làm ảnh hưởng.
Kiều Nhã Linh đã suy nghĩ rất nhiều, gương mặt lạnh lùng tàn khốc của Tư Hiên vẫn luôn hiện lên trong đầu cô, khiến cô cảm thấy bức bối khó chịu. Cô rất muốn hỏi anh ta tại sao lại trở nên như vậy, liệu anh ta có hối hận bởi những điều mình đã làm hay không? Đặc biệt khi anh ta là người mà cô đã từng vô cũng quý mến, điều đó lại càng khiến trái tim cô nhức nhối không yên.
Kiều Nhã Linh không biết Tư Hiên bây giờ như thế nào, cô muốn gặp anh ta một lần để nói rõ mọi chuyện. Kiều Nhã Linh rất ghét cảm giác ngột ngạt lúc này, cô bèn gọi cho Kiến Quốc để hỏi thăm tình hình.
“Là tôi, Kiều Nhã Linh” – Điện thoại vừa được kết nối, Kiều Nhã Linh nhanh chóng nói.
Kiến Quốc trả lời; “Cô Kiều, có chuyện gì không?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, ngập ngừng nói: “Chuyện của Tư Hiên ấy, không biết bây giờ anh ta thế nào rồi?”
Kiến Quốc có vẻ ngạc nhiên khi Kiều Nhã Linh gọi điện cho anh ta để hỏi về Tư Hiên, anh ta nghĩ việc này cô nên trực tiếp hỏi Hoàng Tuấn Khải thì hơn. Tuy nghĩ vậy nhưng Kiến Quốc vẫn trả lời: “Ngày hôm đó hắn ta đã bị bắt giam vào tù, hiện tại đang chờ xử lý”
Tư Hiên quả nhiên đã bị tống vào tù, Kiều Nhã Linh biết chắc anh ta không thể nào trốn thoát được. Kiều Nhã Linh thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta vẫn còn sống, với tính cách của Hoàng Tuấn Khải, không cho anh ta một viên đạn vào đầu đã là may lắm rồi. Kiều Nhã Linh ngập ngừng hồi lâu, do dự nói: “Tôi có thể gặp anh ta được không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!