Chương 298
Kiến Quốc không phải không muốn giúp Kiều Nhã Linh, mà anh ta thật sự lực bất tòng tâm. Kiến Quốc nói: “Chủ tịch không cho phép ai gặp Tư Hiên cả, một người như tôi thì làm sao có thể làm gì được chứ. Tôi nghĩ cô nên tự mình nói chuyện này với chủ tịch, như thế có lẽ chủ tịch sẽ đồng ý cũng nên.”
Kiến Quốc đã nói như vậy, Kiều Nhã Linh cũng không cố gắng nài nỉ anh ta nữa. Vì không muốn nói chuyện với Hoàng Tuấn Khải nên cô mới phải nhờ Kiến Quốc, nhưng anh ta không giúp được cô, Kiều Nhã Linh chỉ còn cách gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải mà thôi.
ta thì Hoàng Tuấn Khải liền khó chịu.
Kiều Nhã Linh sợ anh sẽ từ chối yêu cầu này của mình.
Hoàng Tuấn Khải hồi lâu sau mới lên tiếng: “Em gặp hắn làm gì?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, khẽ nói: “Tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh ta một lần cuối cùng, sau đó sẽ chấm dứt tất cả. Chuyện này quả thực rất khó khăn đối với tôi, tình bạn mấy năm nay không dễ mà buông bỏ như vậy. Vì tôi rất quý anh ta, nên chuyện xảy ra khiến tôi vô cùng tổn thương. Nếu không gặp anh ta, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.”
Kiều Nhã Linh đã nói hết suy nghĩ của mình, Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối. Đến khi Kiều Nhã Linh tưởng chừng không thể kiên nhẫn được nữa, anh cuối cùng cũng mở miệng: “Em đến đây cho Tiểu Kiệt ăn cơm đi”
Nói rồi Hoàng Tuấn Khải cúp máy, Kiều Nhã Linh ngây ngốc nhìn điện thoại. Anh không nói có cho cô gặp Tư Hiên hay không mà chỉ bảo cô một câu không liên quan đến cuộc trò chuyện của họ. Kiều Nhã Linh mờ mịt không hiểu gì cả, anh đột nhiên nói cô đến nhà họ Hoàng cho.
Tiểu Kiệt ăn cơm, chẳng nhẽ thằng bé lại có chuyện gì sao?
“Tại Tuấn Khải nói cháu đến cho Tiểu Kiệt ăn cơm, cháu tưởng có chuyện gì xảy ra nên gọi cho bà hỏi xem sao.”
“À, Tiểu Kiệt đang giận dõi chủ tịch vì không chịu đưa thằng bé đi chơi ấy mà. Công việc của chủ tịch bận quá nên không có thời gian cho.
Tiểu Kiệt, thằng bé khóc lóc ỉ ôi suốt, cơm cũng không chịu ăn. Nếu cháu đến đây, thằng bé nhất định sẽ nghe lời cháu”
Thì ra là vậy, Kiều Nhã Linh nói chuyện với quan gia Tôn thêm một lúc rồi tắt máy. Mặc dù không muốn đến nhà họ Hoàng, nhưng bây giờ cô có thể nói là mẹ nuôi của Tiểu Kiệt rồi, cô nên đến thăm thằng bé một chuyến.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng có mặt ở nhà họ Hoàng, cô vừa bước đến cửa nhà thì nhìn thấy Tiểu Kiệt đang phụng phịu ngồi trên nền nhà, xung quanh có rất nhiều trò chơi vứt bừa bãi. Kiều Nhã Linh mỉm cười gọi: “Tiểu Kiệt!”
Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên, thằng bé nhìn thấy Kiều Nhã Linh liền trở nên vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy lao về phía cô. Thằng bé vì chạy quá nhanh mà còn bị vấp ngã, nhưng không kêu than gì mà lập tức tiếp tục chạy đến bên Kiều Nhã Linh.