Chương 303
Hoàng Tuấn Khải mím môi, sắc mặt càng tệ hơn. Tuyết Loan đối mặt giữa ranh giới sống chết quá nhiều lần, cô ấy dường như đã không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng lần này cô ấy lại muốn gặp anh như thể bọn họ sắp chia xa, điều này khiến anh rất lo lắng.
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng anh nói: “Được”
Hoàng Tuấn Khải vuốt mặt, anh lững thững bước vào nhà thì trông thấy Kiều Nhã Linh đang ngồi co ro trên ghế, quần áo trên người cô bị anh xé rách nham nhở.
Đôi mắt cô đỏ mọng, từng giọt nước trong suốt tí tách chảy xuống, rơi vỡ dưới nền đất. Hoàng Tuấn Khải âm thầm thở dài, mới vài phút trước thôi anh đã mất khống chế, biến thành một con thú hoang điên cuồng muốn khống chế cô. Bây giờ đã bình tĩnh lại, anh biết hành động vừa rồi của mình có phần quá đáng.
Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần Kiều Nhã Linh, anh khoác một chiếc áo lên người cô, dịu dàng cầm khăn giấy lau đi những giọt nước mắt vương trên má.
Động tác của Hoàng Tuấn Khải rất đỗi dịu dàng, khác hẳn vẻ thô bạo tàn nhẫn vừa rồi. Anh của ban nãy hung hăng bao nhiêu thì hiện tại nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Giọt nước mắt nóng hổi của Kiều Nhã Linh rơi trên mu bàn tay Hoàng Tuấn Khải, anh không khỏi đau lòng và tự trách.
Bởi vì quá tức giận trước lời nói lạnh lùng có phần quá đáng của Kiều Nhã Linh, mà anh đã khiến cô tổn thương. Hoàng Tuấn Khải mở miệng nói: “Đừng khóc nữa”
Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải vô cùng êm tai, giống như một chàng trai đang vỗ về người con gái mà mình yêu. Hoàng Tuấn Khải của bây giờ giống hệt như anh của nhiều năm về trước, là chàng trai luôn nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp chan chứa tình cảm. Anh nhẹ nhàng chạm lên mái tóc, gò má trắng hồng của cô, gương mặt của anh dịu dàng như nước, chan chứa sự cưng chiều.
Hoàng Tuấn Khải dùng hai tay nâng mặt cô lên, vuốt nhẹ. Đôi mắt cô đỏ ửng vì khóc, long lanh như những mảnh thủy tinh vụn vỡ. Hoàng Tuấn Khải rất hối hận, không phải anh muốn đổi xử với cô như vậy, chỉ là trong một phút giận dữ, anh đã không khống chế được bản thân. Hoàng Tuấn Khải nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi, đừng khóc nữa được không?”
Hoàng Tuấn Khải ân cần lau nước mắt cho Kiều Nhã Linh, giọng nói nhẹ nhàng xen chút đau lòng của anh khiến Kiều Nhã Linh nhớ lại năm cô mười sáu tuổi.
Kiều Nhã Linh khi ấy là một cô gái nghịch ngợm ham chơi, trong một lần nghịch đất cát, Kiều Nhã Linh đã bị anh bắt gặp rồi mắng té tát: “Kiều Kiều, em bao nhiêu tuổi rồi mà lại còn nghịch đất hả?” – Hoàng Tuấn Khải giận dữ nói.
Kiều Nhã Linh giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, lúng túng cúi đầu không dám nói gì. Hoàng Tuấn Khải cứ liên tục trách mắng cô đến mức cô phát khóc, gương mặt đầy bùn đất của cô giàn giụa nước mắt, cô nức nở nói: “Em sai rồi, hu hu, anh đừng giận…”
Sau đó Hoàng Tuấn Khải lại phải dỗ cô một hồi cô mới nín khóc, rồi chính anh là người tỉ mỉ lau đi những vết bẩn trên mặt cô. Kiều Nhã Linh của năm ấy đã thầm thương tư anh một thời gian, luôn cố tình làm những chuyện khiến anh để tâm, sau đó thỏa mãn hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Hôm nay, thứ anh lau trên gương mặt cô không phải là bùn đất như năm mười sáu tuổi, mà là những giọt nước mắt nhuốm mùi thê lương.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!