Chương 316
Quản gia Trần tiến lại gần giường Kiều Nhã Linh, bà ta liếc cô một cái, giả vờ quan tâm hỏi quản gia Tôn: “Cô ấy thế nào rồi?”
Quản gia Tôn thở dài nói: “Vẫn hôn mê chưa tỉnh, có điều đã hạ sốt được một chút rồi Quản gia Trần lại đưa mắt nhìn điện thoại của quản gia Tôn, bà ta nói: “Bà định gọi điện cho ai thế?”
Quản gia Tôn trả lời: “À, tôi định gọi cho ông chủ để nói về bệnh tình của Nhã Linh. Dù sao cũng từng là người nhà, cô ấy lại đang ở đây, vẫn nên báo một tiếng”
Mắt quản gia Trần nheo lại, quả nhiên là quản gia Tôn định gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải. Bà ta mà vào muộn một chút thôi là hỏng hết việc, bà ta nhất định không thể để Hoàng Tuấn Khải biết chuyện này được.
Bà ta không muốn Hoàng Tuấn Khải quan tâm đến người ngoài như Kiều Nhã Linh, bà ta cố tình nói: “Tôi nghĩ bà không nên gọi điện cho ông chủ đâu. Bây giờ cô Tuyết Loan đang bệnh nặng cần phẫu thuật, ông chủ qua bên đó là để chăm sóc cho cô ấy. Nếu thêm cả chuyện này nữa sẽ khiến ông chủ bị phân tâm, bây giờ cô Tuyết Loan rất cần ông chủ ở bên cạnh. Với lại bệnh tình của Kiều Nhã Linh cũng không quá tệ, không cần phải làm phiền ông chủ đến thế”
Quản gia Trần hạ điện thoại xuống, có chút do dự. Bà cảm thấy quản gia Trần nói có lý, bây giờ nói chuyện này ra chỉ khiến ông chủ lo thêm mà thôi. Quản gia Trần nhếch miệng cười, bà ta tiếp tục nói: “Ở đây có rất nhiều người chăm sóc cô ấy, bà không phải lo đâu”
Quản gia Trần cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi không gọi nữa”
Từ sáng đến chiều tối Kiều Nhã Linh vẫn chưa tỉnh, trong suốt quãng thời gian đó, quản gia Tôn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Tiểu Kiệt vừa đi học về, cặp sách còn chưa cất đã vội vàng chạy lên phòng Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt cả buổi bồn chồn lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng về nhà với cô. Tiểu Kiệt thấy Kiều Nhã Linh vẫn nằm bất động trên giường, sắc mặt cậu trở nên âu lo.
“Sao bây giờ chị vẫn chưa tỉnh thế ạ?” – Tiểu Kiệt hỏi quản gia Tôn đang ở bên cạnh.
Quản gia Tôn nhẹ giọng an ủi Tiểu Kiệt: “Tại chị đang ngủ đấy, chốc nữa là chị sẽ tỉnh thôi”
Mặc dù quản gia Tôn đã nói như vậy để khiến cậu an lòng nhưng Tiểu Kiệt vẫn không thấy yên tâm. Chắc là cô ốm nặng lắm nên giờ mới chưa tỉnh, sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt không sức sống như cũ, Tiểu Kiệt vô cùng lo cho cô.
Tiểu Kiệt còn nhỏ, không biết mức độ nặng nhẹ của bệnh tật như thế nào. Cậu chỉ biết Kiều Nhã Linh đã nằm bất tỉnh trên giường rất lâu rồi. Tiểu Kiệt như đứng ngồi trên đống lửa, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.
Quản gia Tôn tiến lại xoa đầu Tiểu Kiệt: “Cháu đừng lo, chị không sao đâu”
Tiểu Kiệt trèo lên giường, nắm chặt tay Kiều Nhã Linh, nhìn cô không chớp mắt. Tiểu Kiệt ở bên Kiều Nhã Linh suốt mấy tiếng sau đó, chỉ đến khi ăn tối cậu mới miễn cưỡng đi xuống.
Tiểu Kiệt nhìn những đồ ăn đầy dinh dưỡng trước mặt, chẳng có hứng thú động đũa. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Kiều Nhã Linh, mong cô sớm tỉnh là mà thôi.
Quản gia Trần thấy Tiểu Kiệt bần thần ngồi trước bàn ăn, thức ăn thì vẫn còn nguyên, bà ta lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Kiệt, cháu ăn cơm đi chứ!”
Tiểu Kiệt không thích quản gia Trần, cậu nhóc không thèm để ý đến bà ta, tiếp tục ngồi rầu rĩ. Quản gia Trần không vui nhìn Tiểu Kiệt, quản gia Tôn lại gần ân cần nói: “Tiểu Kiệt, cháu phải ăn cơm, nếu không sẽ đói đấy”
Tiểu Kiệt buồn bã lắc đầu: “Cháu không đói, cũng không muốn ăn cơm”
Quản gia Tôn thở dài, Tiểu Kiệt quả thực rất yêu mến Kiều Nhã Linh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!