Chương 362
Tiểu Kiệt ôm cổ cô, nũng nịu nói: “Mẹ, chút nữa mẹ đưa con đi mẫu giáo nhé?”
Kiều Nhã Linh cười nói: “Được thôi”
Hai người vui vẻ dắt nhau xuống lầu, vừa bước xuống cầu thang †ầng một thì nghe thấy giọng nói của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh dừng bước, Tiểu Kiệt cũng đứng lại. Hoàng Tuấn Khải đang quay lưng về phía bọn họ, Kiều Nhã Linh không thể nhìn thấy gương mặt Hoàng Tuấn Khải, chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng thờ ơ của anh.
“Tôi đang ở nhà, có chuyện gì?”
Hoàng Tuấn Khải không hề phát hiện ra Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt đang đứng sau mình. Thái độ của anh có chút khó chịu bởi cuộc gọi quấy rầy từ sáng sớm, mà người gọi còn là Tuyết Phi. Cô ta đang ở London với Tuyết Loan, cô ta những tưởng đến đây có thể gặp được.
Hoàng Tuấn Khải, không ngờ anh đã về nước trước rồi. Tuyết Phi tủi thân nói: “Anh rể, sao anh về sớm thế? Em nghe chị em nói anh vừa đến được nửa ngày rồi lại đi. Chị em đang bệnh như vậy, sao anh không ở lại thêm vài ngày nữa?”
Hoàng Tuấn Khải cau mày đáp: “Tôi có việc đột xuất”
Tuyết Phi lại nói: “Việc gì mà còn quan trọng hơn cả chị em thế? Từ khi anh về rồi chị em buồn lắm đấy, em nhìn mà thấy không đành lòng”
Hoàng Tuấn Khải đột ngột trở về Việt Nam, Tuyết Loan đã rất hụt hãng. Anh đến chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô ta một chút, sau đó liền rời đi luôn.
Tuyết Loan sau đó vẫn luôn ngóng trông anh đến, nhưng rồi lại biết tin anh đã về nước. Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Tuyết Loan rất tệ, cô ta muốn biết tại sao anh lại vội vã đi như thế, nhưng lại không chịu chủ động gọi điện thoại cho anh để hỏi. Tới khi Tuyết Phi đến thăm Tuyết Loan, cô ta mới nhờ em gái gọi điện cho anh.
Hoàng Tuấn Khải bắt đầu mất kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Tôi làm gì là việc của tôi, cô không phải hỏi”
Tuyết Phi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Tuyết Loan đang ngồi trên giường, gương mặt nhợt nhạt, đôi môi mím chặt lại. Tuyết Loan nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, ánh mắt cô ta ngày càng u ám hơn. Tuyết Phi hơi nhếch miệng lên, cô ta chuyển tâm mắt, nói: “Anh rể à, dù sao chúng ta cũng sắp là người một nhà. Em cảm thấy anh nên dành nhiều thời gian hơn cho chị em, hơn nữa bây giờ chị ấy đang bị bệnh, sức khỏe rất kém”
Tuyết Phi một câu gọi “anh rể”, hai câu gọi “anh rể” khiến Hoàng Tuấn Khải vô cùng khó chịu. Anh ghét cái cách xưng hô tùy tiện này của cô ta, giống như đang cố tình thể hiện rằng bọn họ là người một nhà vậy.
Tuyết Loan từ đầu đến cuối mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng tĩnh lặng chỉ có giọng nói mềm oặt ngọt ngấy của Tuyết Phi vang lên. Gương mặt Tuyết Loan ảm đạm, cô ta vươn tay về phía Tuyết Phi, bình tĩnh nói: “Đưa điện thoại cho chị”
Tuyết Phi sửng sốt nhìn chị mình, nhưng không nói gì mà chỉ đưa lại điện thoại cho Tuyết Loan. Tuyết Phi khoanh tay, ngồi một bên, chờ đợi xem người chị nhu mì của mình sẽ làm như thế nào.
Trong lòng cô ta vừa hụt hãng vừa có chút hả hê, Tuyết Phi tưởng rằng Hoàng Tuấn Khải đối với chị mình sẽ đối xử khác, nhưng hóa ra cũng xa cách hời hợt chẳng khác gì đối với cô ta.
Tuyết Loan siết chặt điện thoại trong tay, cô ta áp lên tai, cất giọng nhỏ nhẹ: “Tuấn Khải, là em đây”
Hoàng Tuấn Khải nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tuyết Loan, sắc mặt hơi dịu đi, anh nói: “Em thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!