Chương 363
Tuyết Loan nhỏ nhẹ nói: “Tuấn Khải, có phải vì Kiều..”
Tuyết Loan còn chưa nói hết câu, Hoàng Tuấn Khải đã ngắt lời: “Được rồi, em đừng có nhiều chuyện. Anh đã nói là anh có việc, sao em cứ phải đoán già đoán non làm gì? Tuyết Loan, trước giờ anh vẫn luôn cho rằng em là người hiểu chuyện. Có những thứ, tốt nhất em đừng nên nhắc đến trước mặt anh”
Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ, Tuyết Loan lặng thinh không nói một lời, trái tim cô ta đột nhiên có cảm giác đau quặn. Cơn đau ấy từ lồng ngực lan tỏa đến khắp tứ chi, ngón tay cô ta lạnh buốt, cứng đờ. Cả cơ thể Tuyết Loan như hóa đá trong chốc lát, vẻ mặt vừa kinh sợ vừa thê lương.
Tiếp tục nói: “Với lại, em bảo Tuyết Phi thay đổi lại cách xưng hô đi. Anh và em còn chưa chính thức kết hôn, đừng có suốt ngày gọi anh là anh rể nữa, anh không thích! Em cũng biết chuyện của chúng ta là như thế nào rồi đấy, anh sẽ sớm giải quyết”
Tuyết Loan siết chặt điện thoại trong tay, cô ta cảm thấy không khí xung quanh như bị rút cạn. Tuyết Loan khó khăn hít thở, rất lâu sau mới mở miệng: Hoàng Tuấn Khải “Em biết rồi, em sẽ nhắc nhở nó.”
Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Được rồi, anh cúp máy đây”
Tuyết Loan nhìn chăm chằm chiếc điện thoại, cô ta đột nhiên ném mạnh nó vào tường. Tuyết Phi giật mình nhìn chị gái, gương mặt Tuyết Loan trắng bệch, bờ môi so với khi nãy càng thêm tím tái. Cơ thể Tuyết Loan không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự thống hận. Tuyết Phi không khỏi sững sờ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tuyết Loan tức giận đến thế. Tuyết Phi lắp bắp nói: “Chị sao thế? Anh ấy nói gì?”
Tuyết Loan không trả lời, cô ta đưa tay ôm ngực, thở mạnh. Những lời nói lạnh lùng tàn nhãn khi nấy của Hoàng Tuấn Khải đã khiến cô ta vô vùng kích động.
Trước đó bọn họ vẫn còn rất tốt, tại sao bây giờ lại thành ra thế này? Chắc chản là bởi vì Kiều Nhã Linh nên anh mới đối xử với cô ta như vậy. Gương mặt Tuyết Loan tức giận đến méo mó, cô ta nghiến răng nói: “Kiều Nhã Linh, vẫn là Kiều Nhã Linh”
Tuyết Phi hoang mang nhìn Tuyết Loan: “Chị nói gì thế, Kiều Nhã Linh làm sao cơ?”
Dù Tuyết Phi hỏi gì Tuyết Loan cũng không nói, cả người cứng đờ như một pho tượng. Trước đây, vì Kiều Nhã Linh nên Hoàng Tuấn Khải mới không thích cô ta. Đến cả khi Kiều Nhã Linh đi rồi, Hoàng Tuấn Khải vẫn không để mắt đến Tuyết Loan.
Bây giờ, Kiều Nhã Linh lại một lần nữa xuất hiện, khuấy đảo mặt hồ đang yên ả. Tuyết Loan thề với lòng mình, nhất định sẽ không để Kiều Nhã Linh được sống yên ổn!
Ở bên kia, sau khi nhìn thấy ba mình tức giận cúp máy, Tiểu Kiệt kéo áo Kiều Nhã Linh, thầm thì nói: “Mẹ thấy không, ba nói chuyện với người khác lúc nào cũng như đang đi đòi nợ ấy. Nhưng nói chuyện với mẹ lại dịu dàng ơi là dịu dàng.
Ba rõ ràng rất thích mẹ đó!”
Kiều Nhã Linh vô cùng bối rối, đúng là vừa rồi anh có vẻ khó chịu gắt gỏng, nhưng điều đó đâu có nghĩa là anh thích cô. Kiều Nhã Linh lúng lúng nói: “Tiểu Kiệt, con không được nói lung tung”
Tiểu Kiệt lầu bầu: “Con nói đúng mà”
Lúc này, Hoàng Tuấn Khải kết thúc cuộc gọi xong thì đột nhiên trông thấy một lớn một nhỏ đang đứng trên cầu thang thì thầm to nhỏ.
Hoàng Tuấn Khải có chút ngạc nhiên, anh nói: Kiều Nhã Linh giật mình đứng thẳng người, sau đó cầm tay Tiểu Kiệt đi xuống. Hoàng Tuấn Khải nhìn đồng hồ, nói: “Có chút việc, nên anh phải đến London một chuyến, Tiểu Kiệt nhờ em nhé!”
Tiểu Kiệt nghe vậy liền tỏ thái độ: “Ba lại đi à? Sao ba đi suốt thế, chán thật đấy!”
Hoàng Tuấn Khải mỉm cười xoa đầu Tiểu Kiệt: “Ba đi nhanh rồi về thôi, con ở nhà chơi với mẹ Linh đi”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!