Chương 393
Sau khi lấy máu, Tiểu Kiệt và Kiều Nhã Linh còn phải chờ xét nghiệm những cái khác. Trong suốt quá trình chờ đợi, Tiểu Kiệt vẫn luôn tíu tít nói chuyện với Kiều Nhã Linh.
Tâm trạng của thằng bé không còn lo lắng như trước nữa mà vô cùng thoải mái bình tĩnh. Tiểu Kiệt nói với Kiều Nhã Linh: “Lần trước con đi khám sức khỏe với ba, lúc con đi lấy máu con sợ lắm. Ba không an ủi con được câu nào lại còn bảo con nhát gan, ba đúng là đáng ghét! Có mẹ đi cùng vẫn là tuyệt nhất, lân sau con sẽ không bao giờ để ba đưa đi nữa!”
Ánh mắt Kiều Nhã Linh thoáng dao động, cô mỉm cười nói: “Có những lúc không có mẹ, thì con phải đi cùng ba chứ. Mẹ đâu thể ở bên con mãi được, phải không?”
Tiểu Kiệt chớp mắt nhìn cô, gương mặt có chút hoang mang: “Nhưng không phải mẹ nói sẽ ở cạnh con mãi mãi sao ạ?”
Nét mặt Kiều Nhã Linh không giấu được sự buồn bã thê lương, dù cô có muốn ở bên cạnh Tiểu Kiệt cả đời đi chăng nữa, cô cũng không thể.
Đó chỉ là mong muốn ích kỷ của riêng mình cô, Tiểu Kiệt còn quá nhỏ, những lời nói này thăng bé sẽ nhanh chóng quên đi. Bây giờ Tiểu Kiệt yêu mến cô là thật, nhưng không ai có thể chắc chắn tương lai như thế nào. Kiều Nhã Linh dù sao cũng không có quan hệ gì với thằng bé.
Khác máu thì tanh lòng, đây chính là điều hiển nhiên.
Kiều Nhã Linh không muốn làm Tiểu Kiệt buồn, vậy nên đã dùng một lời nói dối ngọt ngào nói với thằng bé: “Ừ, mẹ làm sao có thể cách xa Tiểu Kiệt được”
Tiểu Kiệt lại vui vẻ như lúc đầu, thằng bé còn muốn gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải để khoe hôm nay mình đã giỏi như thế nào. Kiều Nhã Linh yên lặng ngồi một bên, nghe Tiểu Kiệt ríu rít nói chuyện với ba.
“Ba ơi, hôm nay con bị cái kim tiêm to ơi là to đâm vào tay để lấy máu mà cũng không khóc tí nào nhé. Có nhiều bạn khóc nhè lắm, chỉ có mỗi con là không thôi. Ba thấy con giỏi chưa?” – Hoàng Tuấn Khải vừa bắt máy là Tiểu Kiệt đã tuôn một tràng.
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười: “Khá hơn rồi đấy, lần trước con còn khóc muốn lụt bệnh viện của người ta luôn, xem ra lần này tiến bộ không ít: Tiểu Kiệt phồng má nói: “Ba nói điêu thế, lần trước con chỉ khóc có tí tẹo thôi”
Tiểu Kiệt cứ ngồi lảm nhảm tranh cãi với Hoàng Tuấn Khải nửa buổi. Vì đã mấy ngày không được gặp ba nên Tiểu Kiệt có rất nhiều chuyện để nói. Thằng bé liến thoắng không ngừng, nói đủ thứ từ trên trời dưới biển. Hoàng Tuấn Khải nghe con trai tám chuyện mà đau cả đầu, cảm thấy thằng bé vô cùng phiền. Trong lúc Tiểu Kiệt đang hăng máu miêu tả cuộc chiến giành đồ chơi của thằng bé với Cơm Cuộn, Hoàng Tuấn Khải không chịu nổi phải nói: “Ba cúp máy đây”
Hoàng Tuấn Khải nói rồi tắt điện thoại, Tiểu Kiệt bị ba lạnh lùng ngắt lời cũng không tức giận. Tiểu Kiệt cất điện thoại, sau đó lại vui vẻ buôn chuyện với Kiều Nhã Linh.
Tiểu Kiệt muốn dùng điện thoại của Kiều Nhã Linh để xem hoạt hình. Tiểu Kiệt vừa mở màn hình máy lên thì trông thấy một bức ảnh bầu trời rất đơn giản. Tiểu Kiệt ngẩng đầu nói: “Mẹ, sao mẹ không dùng ảnh khác làm hình nền? Tấm ảnh này không đẹp gì hết.
Kiều Nhã Linh bật cười nói: “Vậy à? Thế Tiểu Kiệt chọn cho mẹ một bức hình nào đẹp hơn đi”
Tiểu Kiệt vui mừng đáp lại một tiếng, sau đó nhanh nhảu vào mục lưu trữ ảnh trong máy của Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh chụp rất ít ảnh về mình, cô chủ yếu chụp phong cảnh, hay động vật, thức ăn… Tiểu Kiệt không khỏi thắc mắc: “Mẹ ơi, mẹ không thích chụp ảnh ạ?”
Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Mẹ thích chụp ảnh mà, chỉ là mẹ không hay chụp bản thân thôi”
Kiều Nhã Linh chụp rất nhiều ảnh ngoại cảnh, cách chỉnh sửa ảnh của cô cũng vô cùng đẹp. Nhưng trong mắt một đứa trẻ ba tuổi như Tiểu Kiệt, chúng chẳng có gì đặc biệt cả.
Tiểu Kiệt chỉ chăm chăm tìm bức ảnh nào có cô, nhưng chẳng tìm được cái nào ra hồn cả. Tiểu Kiệt lướt một hồi thì thấy mấy bức ảnh chụp ba người là Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải lần đi chơi trước. Tiểu Kiệt sáng mắt lên, chỉ vào bức ảnh nói: “Con chọn tấm này làm hình nền được không?”
Kiều Nhã Linh nhìn theo ngón tay Tiểu Kiệt, ngẩn người. Trong ảnh, Kiều Nhã Linh đang bế Tiểu Kiệt, hai người tựa đầu vào nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Còn Hoàng Tuấn Khải đứng gần bên cạnh Kiều Nhã Linh, cánh tay anh quàng nhẹ lên eo cô, trên môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt. Ba người họ hài hòa, thân mật, giống như một gia đình nhỏ đang tận hưởng niềm vui.
Kiều Nhã Linh trở nên bối rối, cô lúng túng nói: “Mẹ nghĩ là nên chọn tấm khác”
Tiểu Kiệt xụ mặt: “Tại sao ạ? Bức ảnh này có ba người chúng ta, rất đẹp mà. Con muốn mẹ để hình đại diện là ảnh có con cơ”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!