Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 414

 

Đúng lúc này, phía sau vang lên thanh âm trầm thấp của một người đàn ông: “Hai người làm gì ở đây vậy?”

 

Quản gia Tôn giật mình quay người lại, nhìn thấy Vũ Thế Phong đang đứng sừng sững phía sau bà. Lông mày anh ta nhíu lại, sắc mặt không mấy vui vẻ. Quản gia Tôn bế Tiểu Kiệt lùi về phía sau, miễn cưỡng cúi đầu chào: “Cậu Vũ”

 

Vũ Thế Phong phất tay, ánh mắt dò xét nhìn quản gia Tôn và Tiểu Kiệt vẫn đang khóc. Mới sáng sớm mà hai người đã xuất hiện ở nhà Kiều Nhã Linh, nhất định là có chuyện gì đó. V

 

ũ Thế Phong cảm thấy khó chịu, anh ta lạnh mặt nhìn Tiểu Kiệt đang vùi mặt vào lòng quản gia Tôn, ánh mắt hiện lên tia chán ghét. Quản gia Tôn đưa mắt nhìn Vũ Thế Phong, nhìn ra sự bài xích của anh ta, bà quay sang nhỏ giọng nói với Kiều Nhã Linh: “Bác đưa Tiểu Kiệt về đây, cháu hãy cân nhắc thật kỹ những lời bác nói, bác hi vọng là cháu sẽ suy nghĩ lại”

 

Quản gia Tôn bế Tiểu Kiệt xuống dưới, Kiều Nhã Linh dõi mắt nhìn theo bóng lưng bà, ánh mắt bưồn bã bất lực. Trước khi rời đi, quản gia Tôn quay lại nhìn Kiều Nhã Linh và Vũ Thế Phong, sắc mặt ảm đạm, cuối cùng lên xe trở về nhà họ Hoàng. Kiều Nhã Linh mệt mỏi dựa vào.

 

cửa, lúc này mới để ý đến Vũ Thế Phong. Mới sáng ra mà anh ta đã đến tìm cô, không biết có chuyện gì nữa. Kiều Nhã Linh lên tiếng hỏi: “Sao anh đến đây?”

 

Vũ Thế Phong vẫn đang cau mày suy tư, anh ta không trả lời câu hỏi của Kiều Nhã Linh mà mở miệng: “Tại sao thằng bé ấy lại tới đây?”

 

Giọng điệu của Vũ Thế Phong không giấu sự khó chịu bực dọc, thái độ của anh ta khi nhắc về Tiểu Kiệt rất ghét bỏ. Kiều Nhã Linh nhìn anh ta, ánh mắt có chút lạnh đi.

 

Kiều Nhã Linh nhìn chiếc xe đưa Tiểu Kiệt rời đi, lúc này mới đanh giọng nói: “Có chuyện gì cũng không nên nói trước mặt trẻ con, anh đừng có bày ra vẻ mặt ghét bỏ đó với thằng bé. Hơn nữa hôm qua anh gọi điện cho Tiểu Kiệt phải không, tại sao anh lại làm như thế?”

 

Sắc mặt Vũ Thế Phong hơi biến bổi, thì ra thằng nhóc Tiểu Kiệt đến đây là để mách lẻo cô. Anh ta siết chặt tay, trong lòng chửi thầm. Vũ Thế Phong không muốn vì chuyện này mà căng thẳng với Kiều Nhã Linh, anh ta ôn tồn nói: “Anh chỉ là lo cho em thôi, anh sợ em không dứt khoát được với bọn họ”

 

Kiều Nhã Linh thở dài: “Chuyện này tôi sẽ tự lo liệu, anh không phải xen vào đâu”

 

Xem ra cô đã giận rồi, Tiểu Kiệt vẫn quan trọng với Kiều Nhã Linh hơn anh ta, vì thế anh ta cảm thấy khó chịu. Vũ Thế Phong làm nhiều thứ vì cô như vậy, cũng không bằng một thằng nhóc mấy tuổi ương bướng.

 

Vũ Thế Phong tuy trong lòng bất mãn nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ buồn bực nói: “Anh làm tất cả cũng chỉ mong em không bị lún sâu vào thứ tình cảm không nên có. Anh cũng sợ thắng bé làm vướng chân em, nên mới nói vài câu với nó thôi.”

 

Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong, trông anh ta không có vẻ gì là nói dối, ánh mắt còn ẩn chứa sự ấm ức và buồn bã khiến Kiều Nhã Linh không tức giận nổi. Kiều Nhã Linh hiểu tình cảm của anh ta dành cho mình, chỉ là cô cảm thấy khó chấp nhận khi anh ta trực tiếp nhúng tay vào chuyện của cô. Kiều Nhã Linh không phải là người yếu đuối, cô biết mình nên làm gì. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Bỏ đi”

 

Vũ Thế Phong mím môi, nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Nhã Linh, sau đó theo cô bước vào nhà. Vũ Thế Phong lên tiếng: “VWê chuyện của bạn em, anh đã cho người đi điều tra rồi, em đừng lo?

 

Kiều Nhã Linh không nén được tiếng thở dài, An Kỳ còn chưa rõ tung tích, Tiểu Kiệt thì đến tận nhà tìm cô, bao nhiêu chuyện ập đến khiến Kiều Nhã Linh rất mệt mỏi. Bây giờ tính mạng của An Kỳ mới là quan trọng nhất, những chuyện khác tạm thời gác qua một bên, Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong cảm kích: “Cám ơn anh”

 

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt và lo lắng của Kiều Nhã Linh, Vũ Thế Phong không khỏi đau lòng. Anh ta nhẹ giọng nói: “Em chưa ăn gì phải không, để anh đưa em đi ăn”

 

Kiều Nhã Linh lắc đầu, bây giờ cô không có tâm trạng nào để ăn uống cả. Đầu cô rối như tơ vò, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu chuyện, An Kỳ mất tích lại càng khiến cô suy sụp hơn.

 

Vũ Thế Phong tiến lại gần, võ vai Kiều Nhã Linh an ủi: “Em đừng lo quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Bây giờ em nên ra ngoài cho khuây khỏa, em không chịu ăn uống, cứ ở nhà mãi thế không tốt. Nếu đến cả bản thân em cũng không chăm sóc được, làm sao lo được cho bạn em đây?”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận