Chương 433
Đến tối, Kiến Quốc gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải, giọng nói rất nghiêm trọng: “Chủ tịch, cô Kiều có lẽ không còn ở Hà Nội nữa, chúng tôi không thể tìm được cô ấy. Hơn nữa các camera ở sân bay đều bị phá hỏng hết rồi, muốn điều tra xem cô ấy đi đâu là chuyện rất khó.”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng đáng sợ, anh phẫn nộ đạp đổ chiếc ghế xuống đất, ngửa đầu nặng nề thở ra một tiếng. Vũ Thế Phong đã tính trước một bước, dọn đường để Kiều Nhã Linh an toàn rời khỏi nơi này.
Hoàng Tuấn Khải cười gắn, khá khen cho sự thông minh của anh ta. Hoàng Tuấn Khải rất tức giận khi Kiều Nhã Linh đột ngột biến mất, nhưng điều khiến anh điên tiết hơn là cô lại nhờ sự giúp đỡ của Vũ Thế Phong để chống lại anh.
Một người mới gặp gỡ cũng có thể khiến cô tin tưởng, vậy hóa ra tình cảm bao nhiêu năm của họ chẳng là cái thá dì.
Hoàng Tuấn Khải như thể mất đi lý trí, anh đi đi lại lại trong nhà, tay vò đầu, ánh mắt vằn tia máu, gương mặt cứng ngắc như đá. Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: “Tiếp tục tìm kiếm cho tôi, nếu không tìm được thì cậu đừng về đây nữa!”
Ba ngày sau, tại Singapore.
Kiều Nhã Linh đến Singapore vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trở ngại nào. Vũ Thế Phong đã thu xếp hết mọi thứ ở đây giúp cô, lúc.
mới xuống sân bay còn có một người đứng đợi cô từ trước, đưa cô đến nơi ở. Kiều Nhã Linh đã sắp xếp ổn thỏa đồ đạc trong nhà, cũng đang bắt đầu làm quen với môi trường mới. Hôm đầu cô cảm thấy rất lạ lãm và cô đơn khi ở đây, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm thanh thản. Kiều Nhã Linh nghĩ, có lẽ cô đã có thể buông bỏ quá khứ được r Chiều tối, Vũ Thế Phong gọi điện cho Kiều Nhã Linh, anh ta thân thiết hỏi: “Mọi thứ vẫn tốt chứ?
Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Vẫn tốt cả, tôi phải cảm ơn anh rất nhiều đấy. Nếu không có anh, tôi nhất định sẽ khó khăn xoay sở khi một mình nơi đất khách quê người”
Vũ Thế Phong thoải mái nói: “Đấy đều là những chuyện nhỏ thôi, anh cũng chỉ là muốn góp một phần nào đó để giúp em. Em vui là tốt rồi, công việc thế nào, em đã làm quen được chưa?”
Kiều Nhã Linh trả lời: “Cũng may là công việc này cũng khá phù hợp với tôi. Ở đây tôi cảm thấy rất tốt, đã lâu rồi tôi chưa thoải mái đến vậy”
Không có lo lắng hay tổn thương, cũng chẳng phải suy nghĩ buồn rầu, mấy ngày nay Kiều Nhã Linh chỉ dành thời gian cho bản thân mà thôi.
Vũ Thế Phong nghe cô nói vậy cũng thấy an tâm, thế nhưng anh ta chẳng thể nào vui nổi. Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Anh thật sự rất muốn tới đó với em, nhưng hiện tại anh không thể đi được. Nhã Linh, anh nhớ em đến phát điên đi được, chúng ta mới chỉ không gặp nhau có ba ngày, mà tưởng chừng như mấy năm đã trôi qua.
Haiz, nếu không phải anh đang bị nhốt trong nhà, anh đã đến gặp em từ mấy hôm trước rồi”
Kiều Nhã Linh sửng sốt: “Anh bị nhốt ư?”
Vũ Thế Phong thở d “Ừ, ông già anh cấm cửa anh rồi, giờ chỉ có biết bay mới thoát ra được thôi.”
Hôm trước, Vũ Khải Sơn đột nhiên nói anh ta không phải đi làm nữa, rồi cứ thế cho người tống anh ta vào phòng, khóa cửa lại.
Vũ Thế Phong ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả, điên cuồng đập cửa, gào thét khản họng cũng không có ai thưa. Vũ Thế Phong bị cấm túc một cách phi lý, anh ta liên tục chất vấn ba mình thì nhận được câu trả lời lạnh lùng của ông: “Đây là sự trừng phạt dành cho mày”
Vũ Thế Phong lờ mờ hiểu ra chuyện gì, anh ta cũng không thèm phản kháng nữa, ở trong phòng hết ăn lại ngủ. Sau khi nghe Vũ Thế Phong kể lại mọi chuyện, Kiều Nhã Linh chỉ im lặng không nói gì.
Chỉ vì giúp cô mà Vũ Thế Phong mới bị nhốt trong nhà, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng áy náy. Cô nhỏ giọng noi: “Xin lỗi, đã kéo anh vào rắc rối.”
Vũ Thế Phong vội nói: “Đừng nói thế, đây không phải lỗi của em, có trách thì cũng trách Hoàng Tuấn Khải dùng thủ đoạn hạ lưu để gây khó dễ cho anh thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!