Chương 500
Hoàng Tuấn Khải khựng người lại, bối rối hỏi: “Kiều Kiều, em tỉnh rồi sao?”
Kiều Nhã Linh vẫn tiếp tục gọi tên anh: “Hoàng Tuấn Khải, Hoàng Tuấn..”
Kiều Nhã Linh vẫn chưa tỉnh, chỉ là cô đang nói mớ. Kiều Nhã Linh cứ lẩm bẩm tên anh, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải trở nên vô cùng mềm mại, anh bước vào ngồi bên cạnh cô.
Mắt Kiều Nhã Linh nhắm nghiền, đôi môi hơi mấp máy. Hoàng Tuấn Khải trìu mến xoa đầu cô, đến cả trong giấc mơ, cô cũng nhớ đến anh. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy trái tim như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào đến tan chảy.
“Tuấn Khải, chúng ta… anh…”
Hoàng Tuấn Khải không nghe rõ Kiều Nhã Linh đang nói gì, anh cúi thấp đầu, áp tai lại gần miệng cô hơn. Lần này, Hoàng Tuấn Khải đã nghe được vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ ứ đầy sự hy vọng đến tuyệt vọng của Kiều Nhã Linh.
“Hoàng Tuấn Khải, chúng ta ở bên nhau cả đời được không?”
Hoàng Tuấn Khải bất động nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp. Kiều Nhã Linh tiếp tục lặp lại câu nói vừa rồi, khóe mắt cô còn lấp lánh nước.
Dường như cô đang mơ một giấc mơ rất đau lòng, nên cô mới trở nên bi thương đến như vậy. Hoàng Tuấn Khải nắm chặt lấy tay Kiều Nhã Linh, áp lên miệng mình.
Cảm xúc trong lòng anh như từng đợt sóng xô vào bờ, dữ dội lại dịu êm. Dù Kiều Nhã Linh luôn miệng nói hận anh, nhưng sâu thẳm trong trái tim cô, cái tên Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn tồn tại.
Trước lời thổ lộ chỉ có thể thốt ra trong mê man của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải vô cùng xúc động. Bằng tất cả tình yêu và sự chân thành, anh dịu dàng áp môi mình lên môi cô.
Hoàng Tuấn Khải vuốt ve gương mặt Kiều Nhã Linh lần cuối, sau đó khẽ khàng đóng cửa rời đi.
Sáng hôm sau, khi Kiều Nhã Linh tỉnh dậy, cơn đau như búa bổ ở đầu lập tức truyền đến. Kiều Nhã Linh choáng váng ngồi dậy, trong đầu là một mảng trống rỗng mờ mịt.
Kiều Nhã Linh cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hôm qua khi gặp Tiểu Kiệt, tâm trạng cô rất tệ nên đã mượn rượu giải sầu. Những chuyện sau đó vô cùng hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh lướt qua đầu Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh cau mày, những mảng ký ức vụn vặn dần dần hiện rõ.
“Hoàng… Tuấn Khải sao?”
Kiều Nhã Linh gần như hét lên, gương mặt cô vô cùng hoảng hốt.
Phải rồi, sau khi uống rượu say ngất ngưởng, Hoàng Tuấn Khải đã xuất hiện ở nhà cô. Kiều Nhã Linh không nhớ rõ chỉ tiết mọi chuyện, nhưng cô vẫn nhớ, cô và anh, suýt nữa đã lên giường với nhau!
Xúc cảm khi những ngón tay của Hoàng Tuấn Khải chạm vào Kiều Nhã Linh dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt cô. Cô thoảng rùng mình, càng trở nên rối loạn hơn. Kiều Nhã Linh điên cuồng vò đầu, không thể tin nổi chuyện hồ đồ mà mình đã làm.
Kiều Nhã Linh ngã vật xuống giường, mặt như muốn khóc: “Kiều Nhã Linh ơi là Kiều Nhã Linh, mày điên rồi!”
Sau gần một tháng không gặp, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện, còn cô thì say không biết trời tất mà tình nguyện ngã vào lòng anh.
Sau một hồi lăn lộn vò đầu bứt tai, Kiều Nhã Linh thở hổn hển nhìn trần nhà, sắc mặt dần trầm xuống. Thay vì hối hận và tự trách về những chuyện ngốc nghếch mà mình đã làm, bây giờ Kiều Nhã Linh lại cảm thấy vô cùng mờ mịt. Tại sao Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện ở đây?
Không phải bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi sao? Hơn nữa, chính anh đã là người lặng lẽ rời đi, không từ mà biệt.
Kiều Nhã Linh vùi mình vào trong chăn, thoáng chốc đã trở nên ủ rũ.
Kiều Nhã Linh ôm một bụng đầy tâm sự, rất muốn nói chuyện cùng ai đó, cuối cùng cô gọi điện cho Vũ Thế Phong.
“Người đẹp, sao hôm nay gọi điện cho anh sớm thế, nhớ anh sao?”
~ Giọng nói hớn hở của Vũ Thế Phong vang lên.
Kiều Nhã Linh buồn bực n “Tôi không có hứng thú đùa giỡn đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!