Chương 501
Mẹ nó không phải cậu ta sắp kết hôn rồi hay sao, đến tìm em làm quái gì không biết! Đừng nói là cậu ta muốn ép buộc em trở về đấy nhé?”
Vũ Thế Phong hỏi dồn dập khiến Kiều Nhã Linh không tài nào trả lời nổi. Mãi một hồi lâu sau, Kiều Nhã Linh mới có thể cất lời: “Anh ta không làm gì tôi.”
Những ký ức tối ngày hôm qua dần hiện rõ mồn một trong đầu Kiều Nhã Linh. Cô nhớ rõ bọn họ đã cuồng nhiệt như thế nào, cô đã hưởng ứng ra sao, Kiều Nhã Linh thực sự chỉ muốn đâm đầu xuống đất. Cô không thể tin nổi mình có thể làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy. Tất cả cũng chỉ vì rượu mà ra, từ giờ trở đi, cô sẽ không bao giờ động vào chúng nữa.
Vũ Thế Phong nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, hai người đã nói chuyện gì thế?”
Kiều Nhã Linh ngại ngùng nói: “Hôm qua tôi say quá, nên không hề biết là Hoàng Tuấn Khải đến, vì vậy cũng không nhớ đã nói gì với anh ta”
Kiều Nhã Linh có chút chột dạ, cô mong mình đã không nói gì linh tinh với Hoàng Tuấn Khải.
Vũ Thế Phong lắp bắp: “Em say rượu ở cùng cậu ta?”
Kiều Nhã Linh vội vã ni “Anh đừng có suy nghĩ linh tinh, bọn tôi không có chuyện gì xảy ra đâu: Nói một cách chính xác, dù bọn họ đã không đi đến bước cuối cùng, nhưng họ đã không mảnh vải che thân cưồng nhiệt quấn lấy nhau.
Cứ nhớ đến những cảnh tượng nóng bỏng ấy, mặt Kiều Nhã Linh lại đỏ bừng. Hoàng Tuấn Khải dám lợi dụng lúc cô say rượu mà làm càn, anh đúng là vô liêm sỉ!
Dù vậy nhưng Vũ Thế Phong vẫn rất tức giận: “Cái tên Hoàng Tuấn Khải này, cậu ta biến mất một tháng trời, tưởng răng đã hoàn toàn từ bỏ em, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện. Cậu ta sắp có vợ rồi, không hiểu cứ dây dưa với em làm gì? Lúc đó em lại còn say, ai mà biết được cậu ta có động chạm gì đến không. Nhã Linh, sau này em đừng uống rượu nữa, nếu chuyện như tối hôm qua lại xảy ra, người thiệt thòi chính là em đấy”
Kiều Nhã Linh mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rỉ Kiều Nhã Linh âm thầm thở dài, cô cũng không hiểu tại sao hôm qua Hoàng Tuấn Khải lại đột ngột đến tìm cô. Anh sắp có gia đình, cuộc sống mới, hạnh phúc mới, được ở bên người mình yêu.
Anh đã có tất cả những gì mình muốn, vậy anh còn gặp cô làm gì? Kiều Nhã Linh nghĩ mãi cũng không biết được lý do, có lẽ, anh đến đây để nói lời tạm biệt.
Tạm biệt mười lăm năm quen biết.
Tạm biệt mười hai năm gắn bó.
Tạm biệt, không hẹn gặp lại.
Kiều Nhã Linh nở nụ cười chua xót, cô bỗng cảm thấy may mắn vì mình đã say. Như vậy, cô không phải tỉnh táo đối diện với anh, cũng không phải đau lòng. Mọi chuyện, cứ kết thúc như vậy là tốt nhất.
“Nhã Linh, em có nghe thấy không?” – Vũ Thế Phong cao giọng nói.
Kiều Nhã Linh giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, ngây ngốc hỏi: “Anh nói gì thế?”
Vũ Thế Phong không vui nói: “Em đang nghĩ gì thế, anh nói từ nãy đến giờ cũng không thấy em trả lời”
Kiều Nhã Linh lúng túng nói: “Xin lỗi, tôi hơi lơ đãng một chút, anh vừa nói gì?”
“Anh bảo là chút nữa anh sẽ cho người đến thay ổ khóa nhà em, để đề phòng Hoàng Tuấn Khải lại đến tìm em lần nữa”
Kiều Nhã Linh cười khổ: “Không cần phải thế đâu, anh ta sẽ không tìm tôi nữa”
Vũ Thế Phong vẫn không an tâm nói: “Không được, cứ nghĩ đến việc Hoàng Tuấn Khải ở riêng với em trong lúc em say rượu, anh lại khó chịu. Nhỡ cậu ta lại đến nữa thì sao?
Hoàng Tuấn Khải là người rất khó nắm bắt, chúng ta không thể biết được cậu ta đang toan tính cái gì đâu. Anh cảm thấy rất lo cho em, giá như có thể buộc em vào người thì tốt”
Kiều Nhã Linh phì cười: “Gì chứt”
Vũ Thế Phong cười cười nói: “Chỉ như vậy, anh mới an tâm được” – Vũ Thế Phong bỡn cợt thì thầm – “Nhã Linh, hay là anh tới nhà em ở nhé?”
Kiều Nhã Linh giả vờ tức giận: “Anh biến đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!