Chương 502
Kiều Nhã Linh không còn quan hệ với họ hàng nữa, bạn bè cũng có rất ít, nên cô không khỏi tò mò người gửi thiệp cưới cho cô là ai.
Kiều Nhã Linh nhận lấy tấm thiệp mời mà người đồng nghiệp đưa, cảm thấy nó có chút quen mắt, dường như cô đã thấy ở đâu rồi. Bên ngoài đề tên người nhận là cô, nét chữ mềm mại bay bổng. Kiều Nhã Linh mở thiệp ra, đập vào mắt cô là tên của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan ở cạnh nhau.
Đây là thiệp mời dự lễ đính hôn của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan. Người được mời, là cô.
“Ai sắp kết hôn thế?” – Một người đồng nghiệp thuận miệng hỏi.
Kiều Nhã Linh không trả lời, cô đứng chôn chân một chỗ, bất động.
Kiều Nhã Linh cứ đứng nhìn tấm thiệp không rời mắt, gương mặt cô dần trở nên ảm đạm. Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười nhạt, cô buông thõng tay ngẩn ngơ nhìn vào không trung. Kiều Nhã Linh không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, bi thương, đau lòng, thất vọng hay buồn bã.
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nhận được thiệp.
cưới của Hoàng Tuấn Khải và người phụ nữ khác. Cơn sóng lòng khó khăn lắm mới bình lặng, lại một lần nữa bị khuấy động.
Kiều Nhã Linh thất thần ngồi xuống ghế, cô vô thức vò tấm thiệp trong tay. Đến khi cô giật mình nhìn lại, nó đã rách nát hết cả. Kiều Nhã Linh tiếp tục làm việc với một tâm trạng rối bời hỗn loạn, cô cố gắng cắm đầu vào công việc để quên đi, nhưng càng như vậy, cô lại không thể làm được việc gì.
Kiều Nhã Linh bị cấp trên phê bình nhắc nhở mấy lần, cô rối rít cúi đầu xin lỗi. Kiều Nhã Linh ngửa đầu lên ghế thở dài, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Nhã Linh lấy điện thoại ra, là số lạ, cô nhíu mày nghe máy: “Alo, xin hỏi ai vi Một giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại truyền từ đầu dây bên kia, giống như gai nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ của Kiều Nhã Linh: “Là tôi, Tuyết Loan đây”
Kiều Nhã Linh sững người, siết chặt điện thoại trong tay: “Gô… biết số của tôi?”
Tuyết Loan dịu dàng nói: “À, tôi hỏi anh Tuấn Khải”
Khi Tuyết Loan nhắc đến Hoàng Tuấn Khải, giọng nói của cô ta đặc biệt êm ái, tựa như người phụ nữ đang chìm đắm trong hạnh phúc khi nói về người đàn ông mà mình yêu thương.
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cảm giác khó chịu không nói thành lời nổi lên trong lòng cô, khiến cô vừa chua xót vừa thấy mỉa mai. Kiều Nhã Linh cố gắng bình tĩnh lại, cô không muốn trở nên thảm hại trước bọn họ. Cô không cần biết lý do Tuyết Loan gọi điện cho mình là gì, cô chỉ cần giữ vững tinh thần là được.
“Cô gọi điện cho tôi có việc gì không?” – Kiều Nhã Linh lạnh nhạt hỏi.
Tuyết Loan mỉm cười, e thẹn nói: “Tôi đã gửi thiệp mời đính hôn đến cho cô, cô đã nhận được chưa?”
Trái tim Kiều Nhã Linh nhói lên, cô hít một hơi thật sâu, bình thản nói: “Tôi đã nhận được rồi”
Tuyết Loan thân thiện nói: “Mặc dù đã gửi thiệp mời rồi, nhưng tôi vẫn muốn trực tiếp nói với cô. Sắp tới, tôi và anh Tuấn Khải quyết định sẽ đưa mối quan hệ của cả hai tiến xa hơn. Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi, và sẽ gắn bó với nhau cả đời. Tôi rất hy vọng ngày hôm đấy, cô sẽ đến tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.”
Những lời nói tưởng như vô cùng bình thường của Tuyết Loan, lại như nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực Kiều Nhã Linh. Tuyết Loan còn nói điều gì đó, thế nhưng cô đã không còn nghe được gì ngoài tiết ong ong. Đầu cô trống rỗng, chỉ có một mảng trắng xóa bao phủ.
Kiều Nhã Linh có thể nhận thấy bàn tay lạnh toát của mình bắt đầu trở nên run rẩy. Cô muốn mở miệng, nhưng cổ họng cô tắc nghẽn, không thể thốt ra được một lời.
Tuyết Loan đợi hồi lâu vẫn không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, nhỏ giọng nói: “Nhã Linh, cô sẽ đến chứ?”
Chiếc điện thoại gần như muốn vỡ vụn trong tay Kiều Nhã Linh, cô cố gắng nhếch khóe môi cứng đờ lên, không cảm xúc nói: “Tôi cảm thấy chúng ta chưa thể gọi là thân quen, với lại tôi cũng đang ở xa, e là tôi khó mà đến được”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!