Chương 60 Mẹ cháu ở đâu?
Trong lúc người kia đang không biết làm thế nào, thì cánh cửa xe lại bật mở một lần nữa. Một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc nghiêm trang ở bên ngoài nhìn họ, gương mặt lạnh nhạt không một biểu cảm, tạo cho người khác cảm giác không được thoải mái. Bà ta tuy đã lớn tuổi, nhưng phong thái rất nghiêm nghị. Đến người lớn nhìn còn thấy sợ chứ không nói gì đến một đứa bé ba tuổi như Tiểu Kiệt.
“Xin chào, tôi là quản gia Đường của nhà họ Hoàng, ông chủ sai tôi đến đây đón tiểu thiếu gia trở về biệt thự” Quản gia Đường nhàn nhạt mở miệng.
“May quá đúng lúc tôi cũng muốn đưa tiểu thiếu gia trở về” – Người phụ nữ kia thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia Đường rũ mắt nhìn cậu nhóc vẫn còn đang khóc rưng rức, trong lòng hơi giật mình. Quản gia Đường đã chăm sóc Hoàng Tuấn Khải từ khi anh mới lọt lòng, nên khi nhìn thấy Tiểu Kiệt đã vô cùng bất ngờ. Thằng bé giống hệt phiên bản thu nhỏ của Hoàng Tuấn Khải, chỉ có điều đôi mắt to và sáng hơn. Dù đang khóc nhưng cậu nhóc vẫn trông rất đáng yêu, nhìn bà ta bằng ánh mắt tò mò. Quản gia Đương hơi chau mày, bà ta còn cảm thấy Tiểu Kiệt giống một người khác, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra là ai.
Tiểu Kiệt ngước đôi mắt đẫm nước nhìn quản gia Đường, cậu ngay lập tức không thích bà ta. Nhìn dáng vẻ bà ta rất hung dữ, không hề dịu dàng giống như chị xinh đẹp. Gặp cậu mà trên môi cũng không nở lấy một nụ cười, trông rất lạnh lùng xa cách. Tiểu Kiệt có cảm giác bà ta là người xấu, nên không muốn lại gần.
Quản gia Đường cúi người nhẹ giọng nói với Tiểu Kiệt: “Tiểu thiếu gia, chúng ta trở về thôi”
Nói rồi bà ta đưa một bàn tay nhăn nheo về phía Tiểu Kiệt, cậu nhóc nhăn mặt chán ghét, ôm lấy người phụ nữ kia không buông.
“Không muốn!” – Tiểu Kiệt bướng bỉnh nói.
Người phụ nữ ở bên hơi bất ngờ, ngày thường Tiểu Kiệt rất dễ gần, gặp ai cũng nở nụ cười tươi rói, nhưng không hiểu sao lại đặc biệt không thích quản gia Đường. Cậu nhóc không thèm để ý đến quản gia Đường, một mực ngồi im không nhúc nhích. Bà khó xử nhìn quản gia Đường, lúng túng cười.
“Cái này… chắc tiểu thiếu gia còn lạ người”
Quản gia Đường không nói gì, mặt giữ nguyên một biểu cảm. Người phụ nữ kia bèn dỗ dành Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt ngoan, về nhà sẽ có rất nhiều đồ chơi, còn có cả Cơm Cuộn nữa, cháu không muốn gặp Cơm Cuộn à?”
Tiểu Kiệt có chút dao động, nhưng cậu vẫn sống chết ôm lấy người phụ nữ kia. Cậu không thích quản gia Đường chút nào, cậu chỉ thích quản gia Tôn mà thôi. Quản gia Tôn đã chăm sóc cậu từ lúc cậu mới sinh ra ở Mĩ, bà đối xử với cậu rất ân cần dịu dàng, gương mặt hiền hòa phúc hậu. Không giống như người phụ nữ kia, thái độ khó chịu muốn chết đi được, nhìn là biết không phải là người tốt.
Dù chỉ là trẻ con nhưng Tiểu Kiệt cũng biết chọn người mà theo, vừa nhìn quản gia Đường là cậu đã không muốn lại gần. Quản gia Đường nhìn gương mặt ghét bỏ của cậu, cũng không thể hiện gì mà chỉ nói: “Tiểu thiếu gia, ông chủ đã ra lệnh cho tôi tới đây đón cháu, nếu cháu không quay về ông chủ nhất định sẽ nổi giận đấy!”
Tiểu Kiệt tức giận nhìn quản gia Đường, bà ta còn lấy ba ra đe dọa cậu nữa, thật là đáng ghét! Cậu nhóc còn đang giận dỗi với ba, nghe vậy càng không muốn trở về. Vì ba không nói cho cậu biết mẹ đang ở đâu, nên cậu muốn chọc tức ba. Tiểu Kiệt càng quấy hơn, la lối không muốn đi.
“Cháu không muốn về, cháu ghét ba!” – Tiểu Kiệt hét lên.
Người phụ nữ kia giật mình hoảng sợ, vội nói: “Tiểu thiếu gia, không được nói như vậy!”
Tiểu Kiệt bặm môi, bắt đầu khóc lớn, người phụ nữ kia lúng túng không biết làm sao. Quản gia Đường lạnh nhạt nhìn cậu nhóc đang khóc lóc ỉ ôi, không hề tỏ ra nao núng, bà ta bình thản nói: “Nếu không chịu về, bà sẽ nói cho ba cháu, đưa cháu trở lại Mỹ”
Lời của bà ta lập tức có hiệu quả, Tiểu Kiệt ngừng khóc, nhưng vẫn còn thút thít. Cậu nhóc không muốn về Mỹ chút nào, ở đó chẳng có ai chơi với cậu cả, cũng sẽ không được gặp ba nữa. Mặc dù miệng nói ghét ba, nhưng trong lòng Tiểu Kiệt thương ba nhất. Nghe bà ta nói như thế, Tiểu Kiệt thực sự sợ mình sẽ bị đưa về Mỹ, không dám gào giọng lên nữa.
“Chúng ta bắt buộc phải trở về, cháu không được quấy khóc nữa”
khá cao hứng. Nghe nói Hoàng Tuấn Khải đã có con từ lâu nhưng bây giờ bà ta mới được tận mắt nhìn thấy tiểu thiếu gia. Không chỉ gương mặt, mà tính cách thằng bé cũng giống hệt Hoàng Tuấn Khải, khi tức giận sẽ lâm lì ương bướng, không nghe ai cả.
Tiểu Kiệt ngồi yên lặng một lúc thì lấm lét quay sang nhìn quản gia Đường. Bà ta ở nhà họ Hoàng lâu như vậy, có lẽ sẽ biết mẹ cậu là ai.
Nghĩ như vậy, Tiểu Kiệt hỏi “Bà có biết mẹ cháu là ai không?”
Giọng nói ngập ngừng non nớt của trẻ con vang lên, quản gia Đường quay lại nhìn Tiểu Kiệt. Đôi mắt cậu đen láy tràn ngập mong chờ, bàn tay nhỏ nhắn cũng siết chặt lại. Quản gia Đường nhìn bộ dạng của cậu, có chút mủi lòng, nhưng bà ta vẫn trả lời: “Cháu hãy hỏi ba, chuyện này bà không biết”
Tiểu Kiệt lập tức xụ mặt, ba cậu làm gì nói cho cậu biết cơ chứ, mỗi lần cậu nhắc đến mẹ là nổi giận, khiến cậu chẳng biết làm sao. Cậu đã lén lút hỏi rất nhiều người làm trong nhà rằng mẹ cậu là ai, nhưng tất cả đều lắc đầu không rõ. Tiểu Kiệt buồn muốn chết, sao không ai biết mẹ cậu là ai nhỉ? Chẳng lẽ cậu thực sự là con nuôi, nên mới không có mẹ?
Tiểu Kiệt càng nghĩ càng rầu rĩ, buồn bực nói: “Cháu thực sự là con nuôi ạ?”
Quản gia Đường cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt, cậu nhóc đương nhiên không phải con nuôi. Ai có mắt nhìn cũng đều nhận ra cậu và Hoàng Tuấn Khải giống nhau như hai giọt nước, chỉ vì cậu còn nhỏ, lại không có mẹ, nên mới nghi ngờ thân phận của bản thân. Thật ra có những chuyện, chính bà ta cũng không hiểu rõ, nhưng bà ta cũng hiểu một điều là biết càng ít càng tốt. Sự tồn tại của Tiểu Kiệt vẫn là dấu chấm hỏi của rất nhiều người, bà ta không thể nói lung tung được.
Quản gia Đường nhẹ giọng nói: “Cháu không phải con nuôi đâu”
“Thế sao cháu lại không có mẹ?”
Đối diện với ánh mắt tội nghiệp này, quản gia Đường cũng không biết phải nói sao. Từ khi Tiểu Kiệt sinh ra đã không có mẹ, đột ngột xuất hiện, giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Vì thế đã khiến không ít người nghỉ ngờ thân phận của thằng bé, nhưng có một điều chắc chắn cậu là con của Hoàng Tuấn Khải, chỉ có điều không ai biết mẹ cậu là ai mà thôi. Quản gia Đường biết nếu nói không cẩn thận có thể rước họa vào thân, bà ta đành mở miệng nói dối: “Vì mẹ rất bận nên mới không gặp cháu được”
Tiểu Kiệt không tin, vẫn buồn bã cúi đầu. Ngay cả ba công việc bận rộn như thế vẫn có thể ở bên cậu, mẹ làm sao có thể ngay cả một lần cũng không tìm đến cậu chứ. Mặc dù không ai nói cậu là con nuôi, nhưng cậu lại có linh cảm mình không phải con ruột của ba.
Ai cũng có cả ba cả mẹ, nhưng cậu lại chỉ có một, như vậy là không.
đúng. Có lẽ, bố mẹ ruột đã thất lạc cậu, sau đó Hoàng Tuấn Khải thấy cậu tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Tiểu Kiệt càng nghĩ càng chắc chắn, đợi cậu lớn hơn, nhất định sẽ đi tìm bố mẹ thực sự của mình.
“Sau này cháu sẽ đi tìm ba mẹ ruột của cháu, không thèm ở đây nữa!” – Tiểu Kiệt bĩu môi nói.
Quản gia Đường nghe vậy, lập tức cau mày nói: “Không được ăn nói linh tinh! Nếu ba cháu mà nghe được nhất định sẽ đánh đòn cháu đấy!”
Tiểu Khải bị mắng liền giật mình rụt cổ lại, sợ sệt nhìn quản gia Đường. Cậu nói có gì sai sao, cậu không phải là con ruột của ba, nên cậu mới muốn đi tìm ba mẹ ruột của mình thôi mà. Tiểu Kiệt ấm ức không nói gì nữa, lắng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài.
Chiếc xe tiến về phía biệt thự nhà họ Hoàng, bên ngoài, ánh mắt trời nắng gắt đổ xuống, hàng cây hai bên đường cành lá xum xuê, hơi thở của mùa hè nóng nực oi bức.
Rất nhanh, biệt thự nhà họ Hoàng hiện ra trước mắt.