Chương 93
Kiều Nhã Linh đứng phắt xuống giường, nhặt đồ của mình lên. Cô phải đi về, cô không thể ở cùng một con sói như anh được. Hoàng Tuấn Khải không dễ dàng để cô đi. Anh kéo cô lại, đẩy cô lên giường. Kiều Nhã Linh điên cuồng vùng vẫy, đánh loạn xạ lên người anh. Hoàng Tuấn Khải rất khó khăn chế ngự cô lại, anh giữ chặt hai tay trên đỉnh đầu, chân đè lên chân cô nữa!”
Kiều Nhã Linh như một con cá nằm trên thớt, cô thở hổn hển nhìn anh: “Hoàng Tuấn Khải, anh đúng là đồ vô lại, anh có biết hành động của mình bây giờ khốn nạn đến mức nào không?”
Ánh mặt Hoàng Tuấn Khải đen kịt, anh nhả từng chữ: “Anh chỉ vô lại với một mình em thôi.”
Quần áo Kiều Nhã Linh vẫn chưa mặc lại, da thịt trơn nhẫn dính sát lên người Hoàng Tuấn Khải. Anh cúi đầu gặm nhấm cơ thể non mềm của cô, Kiều Nhã Linh túm chặt ga trải giường, cổ họng nấc lên một tiếng nghẹn ngào. Hoàng Tuấn Khải nắm rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, anh liên tục khiêu khích nó, khiến Kiều Nhã Linh không kìm được tiếng rên rỉ. Bàn chân cô co quắp, cơ thể cong lên như nghênh đón Hoàng Tuấn Khải.
Kiều Nhã Linh thở hổn hển, đôi mắt cô như có một lớp sương mù bao phủ. Cô siết chặt tay, cố gắng xua đi cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng mình.
Trong lúc Hoàng Tuấn Khải đang giữ lấy hông cô, môi lưỡi tỉ mỉ thâm nhập, Kiều Nhã Linh quờ quạng xung quanh, lấy được một chiếc gối.
Cô cầm lấy nó, đập liên tiếp lên đầu Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải bị tấn công túi bụi, lùi người ra sau. Kiều Nhã Linh nhân cơ hội này nhảy xuống giường.
Sau lưng vang lên một tiếng cười, giọng nói trầm khàn của Hoàng Tuấn Khải cất lên: “Kiều Nhã Linh, em có giỏi thì không một mảnh vải bước ra khỏi đây xem nào?”
Kiều Nhã Linh khựng lại, trước mắt là cánh cửa, chỉ cầm vươn tay ra là chạm đến. Nhưng lúc này Kiều Nhã Linh mới nhận ra một vấn đề là mình đang không mặc đồ. Cô quay đầu lại nhìn, chiếc váy của cô đang ở ngay bên cạnh chân anh, rách nát đến thảm thương. Kiều Nhã Linh nghiến răng, phẫn nộ nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi không rảnh để đùa giỡn với anh đâu!”
Hoàng Tuấn Khải ung dung nói: “Anh đâu có ngăn cản em, nếu muốn em cứ đi đi.”
Nói rồi anh cúi đầu nhặt chiếc váy của cô lên, cằm chặt trong tay.
Kiều Nhã Linh tức đến hộc máu: “Anh..”
Hoàng Tuấn Khải chẳng nói chẳng rằng, tiến lại gần phía Kiều Nhã Linh. Cô sợ hãi lùi về sau, lưng áp lên cánh cửa lạnh băng. Không còn đường lui, cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh chạm vào mình. Hoàng Tuấn Khải nhấc cằm cô lên, cười đến tà mị: “Sao không chạy nữa đi? Như vậy cũng có nghĩa là em muốn ở cùng anh, phải không?”
Kiều Nhã Linh gạt phăng bàn tay của anh ra, lạnh giọng nói: “Anh Hoàng, phiền anh chú ý thân phận bây giờ của mình một chút!
Anh không tôn trọng gia đình của mình cũng được thôi, muốn tìm gái để phát tiết cũng không vấn đề gì. Anh tìm ai thì tìm, chứ đừng có động vào tôi! Loại người như anh, tôi, ghê, tởmI”
Từng câu từng chữ của Kiều Nhã Linh vô cùng cay nghiệt, gương mặt Hoàng Tuấn Khải lập tức sầm xuống. Ngôn từ vốn là một thứ vũ khí sắc bén, giờ thì Hoàng Tuấn Khải đã được tự mình lĩnh giáo.
Hai tay anh đập mạnh lên cánh cửa, giam Kiều Nhã Linh trong lòng. Đôi mắt anh u ám cực điểm, trên đầu đây mây đen, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, anh lạnh lùng nói: “Em coi anh là người như thế nào hả?”
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu lên, không chút nao núng đôi diện với ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải: “Không phải sao? Vậy thì rốt cuộc anh muốn lên giường với tôi để làm gì?” –
Kiều Nhã Linh chợt cười, ghé vào tai anh – “Chẳng nhẽ anh đã có vợ, nhưng vẫn còn mơ tưởng đến tôi à? Có phải vẫn nhớ mãi không quên chuyện ngày trước không? Rất tiếc, tôi thì đã vứt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!