“Reng reng reng”
Ngay khi Tô Vũ Đồng còn đang tự trách thì tiếng điện thoại vang lên.
Cô lập tức nhớ đến Niên Niên vẫn đang ở phòng 3001, cậu bé còn chưa thay quần áo, còn chưa ăn sáng.
Thế là lập tức nghe điện thoại.
Trần Nghiên Nghiên:
-Vũ Đồng à sao cậu đi đâu mà lâu thế?
Không muốn để Trần Nghiên Nghiên phát hiện, cô liền bình tĩnh trở lại, ổn định giọng nói rồi nói:
-Mình vừa tắm xong, mọi người đều dậy hết chưa?
Trần Nghiên Nghiên nghe vậy, cười đáp:
-Dậy hết rồi, cậu mau qua đây chúng ta cùng đi ăn sáng.
Nghe giọng nói vui vẻ của cô ấy, Tô Vũ Đồng cười trong cay đắng, nói một từ:
-Được
Rồi tắt máy.
Cô và Mộ Diệc Thần tuy là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng giấy đăng ký kết hôn là thật, cô không thể làm gì hắn, đành coi như bị một con chó cắn hai lần.
Sau khi nghĩ thông, cô nhanh chóng sửa sang lại bản thân, thay bộ quần áo mới rồi cầm quần áo của Niên Niên rời đi.
Đến phòng 3001 thay quần áo cho Niên Niên, đi thành hàng bốn người đi đến nhà ăn của khách sạn.
Lúc mọi người đến nơi Cung Thiếu Dương đã chọn xong món, mọi người ngồi ăn cùng nhau.
Cung Thiếu Dương nhìn Thôi Chân Hy cười:
-Sáng nay em trai tôi có gọi điện nói, tối qua hai người nói chuyện vui chứ?
Thôi Chân Hy sảng khoái gật đầu:
-Đúng đấy, con người Thiếu Vũ rất thú vị, anh ấy còn nói muốn viết một kịch bản cho tôi, ha ha ha.
Trần Nghiên Nghiên thấy Chân Hy cười vui vẻ, liền nói:
-Chân Hy à, cậu xinh đẹp như thế này, nếu để làm nữ minh tinh ắt hẳn sẽ rất nổi tiếng đó.
Thôi Chân Hy cười hihi với Trần Nghiên Nghiên, hứng thú cất lời:
-Thật vậy sao, mình thật sự có thể sao?
Trần Nghiên Nghiên chắc nịch trả lời:
-Chắc chắn được.
Thôi Chân Hy nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy rất vui mừng cười nói:
-Vì câu nói này của cậu, đợi đến khi anh trai mình về mình sẽ đến Giang Thành phát triển.
Nghe cô nói vậy Trần Nghiên Nghiên vui vẻ nâng cốc sữa tươi:
-Rất hoan nghênh cậu đến, mình sẽ là fan đầu tiên của cậu.
Niên Niên nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy, cười rồi nâng cốc sữa tươi của mình,
-Dì Chân Hy ơi, cháu là fan thứ hai ạ.
-Hahaha! Được, vì hai người mình quyết định sau này sẽ dấn thân vào showbiz.
Thôi Chân Hy cười như được mùa, nâng cốc mình lên cùng cụng ly với họ, ba người rất coi trọng nghi thức mà uống hết giọt sữa cuối cùng.
Thấy ba người họ như thế Tô Vũ Đồng và Cung Thiếu Dương cùng cười.
Họ đang chuẩn bị ăn thì Mộ Diệc Thần cùng Châu Lệ Đồng đưa cả vệ sỹ đi đến.
Nụ cười vừa nãy đã bị Mộ Diệc Thần nhìn thấy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nói với Niên Niên:
-Niên Niên à, chẳng phải con nói muốn đi viện bảo tàng gấu Teddy sao? Hôm nay bố sẽ đưa con đi.
Niên Niên nghe thấy vậy, lại nhìn sắc mặt của bố, trong lòng có chút lo sợ, lập lức hỏi:
-Thế mẹ thì sao ạ?
Mộ Diệc Thần nghe thấy con nhắc đến Tô Vũ Đồng, lạnh lùng nói:
-Mẹ con không rảnh, bố cùng cô Đồng đưa con đi.
Sau này anh sẽ dần dần để Niên Niên rời xa Tô Vũ Đồng.
Loại đàn bà này căn bản không xứng được Niên Niên gọi làm mẹ.
Niên Niên có chút ngờ vực nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:
-Mẹ có việc gì quan trọng sao?
Rõ ràng đã nói thế rồi, sao mẹ lại bận chứ.
Cậu bé chỉ muốn được bố và mẹ đưa đi, không muốn cô Châu gì hết.
Tô Vũ Đồng đã đồng ý với Niên Niên, sẽ cùng con đi xem viện bảo tàng gấu Teddy, cô không quan tâm Mộ Diệc Thần nói gì, đó là việc của anh, không liên quan gì đến cô, và rồi trả lời Niên Niên:
-Đương nhiên mẹ có việc quan trọng rồi, đó là cùng Niên Niên đi viện bảo tàng đó.
Chân Hy cảm nhận được sự kỳ lạ trong lời nói của họ liền nói với Niên Niên:
-Không chỉ có mẹ đưa Niên Niên đi, dì Chân Hy cùng dì Nghiên Nghiên đều sẽ đi cùng cháu!
Thấy có người giúp đỡ Tô Vũ Đồng, Châu Lệ Đồng cười nói:
-Cô gì ơi, chúng tôi hình như không có mời mấy cô.
Có nghĩa là bọn họ không ai được đi.
Thôi Chân Hy cười phức tạp, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đáp:
-Viện bảo tàng gấu Teddy cũng không phải là nhà cô mở ra, tôi thích đi lúc nào thì đi lúc đó.
Cuối cùng dùng giọng Hàn Quốc nói:
-Đây cũng không phải Giang Thành của cô.
Có nghĩa là, cho dù thế lực của Mộ Diệc Thần ở Giang Thành có lớn đến đâu thì cũng không thể một tay che trời đến tận đảo Jeju này được.
Châu Lệ Đồng không hiểu liền quay ra Mộ Diệc Thần hiểu biết tám loại ngôn ngữ.
Mộ Diệc Thần nhìn Thôi Chân Hy nói:
-Chỉ cần tôi muốn, cũng không hẳn là không thể được.
Nghe thấy anh nói vậy, Tô Vũ Đồng thấy lo lắng cho Chân Hy, với thế lực của Mộ Diệc Thần anh ta tuyệt đối có thể, có điều cần chút thời gian mà thôi.
Cô không muốn Chân Hy và anh trai cô ấy đều bị liên lụy, liền nhìn Mộ Diệc Thần rồi nói:
-Anh nói xong chưa, nói xong rồi thì mời anh đi cho, chúng tôi còn cần phải ăn sáng.
Người mà anh nhắm đến là cô thì cứ hướng đến cô được rồi.
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng dám nói như vậy với Mộ Diệc Thần, lãnh đạm cười, cùng lúc nhìn Niên Niên rồi nói:
-Niên Niên ơi, cháu đi với chúng ta luôn nhé!
Niên Niên lắc đầu, trả lời chắc nịch:
-Không đâu, cháu không đi cùng hai người đâu, cháu muốn đi với mẹ.
Cậu bé không thích bà cô này.
Khóe mắt Mộ Diệc Thần lạnh lùng, hét lên cảnh cáo:
-Niên Niên!
Cung Thiếu Dương thấy Mộ Diệc Thần nổi giận với Niên Niên, sắc mặt lập tức thay đổi nói:
-Diệc Thần, Niên Niên chỉ là một đứa trẻ, nó thích ở cùng với mẹ nó là điều binh thường, cậu cùng Lệ Đồng cứ đi trước, lát nữa tôi đưa mọi người qua tìm hai người.
Anh ta uống nhầm thuốc nổ rồi hay sao.
Sao có thể đối xử với trẻ con như vậy.
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn anh nói:
-Thiếu Dương tôi phát hiện dạo này cậu rất rảnh rỗi, cậu đâu phải người thích can dự vào chuyện gia đình người khác, sao dạo này lại bất thường thế.
Anh em với nhau bao năm nay, cậu ta đã vội muốn để anh phải bị cắm sừng rồi hay sao.
Cung Thiếu Dương rất hiểu Mộ Diệc Thần, nghe anh ta nói vậy liền thấy bất thường:
-Diệc Thần có phải cậu hiểu nhầm gì rồi không?
Mộ Diệc Thần cười lạnh lùng, ánh mắt lập tức thay đổi xa lạ:
-Còn cần hiểu nhầm nữa sao? Cung Thiếu Dương tại sao tối qua cậu không bắt máy của tôi? Tối qua cậu làm gì, trong lòng cậu hiểu rõ nhất.
Cung Thiếu Dương thấy Mộ Diệc Thần thật vô lý, cũng tức giận:
-Tối qua tôi không nghe máy của cậu, cũng không trả lời tin nhắn của cậu là lỗi của tôi, nhưng là do tôi có lý do, tôi đi hẹn hò đến muộn, sợ ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi, đây cũng là sai sao?
Thấy anh ta tự thừa nhận là đi hẹn hò, Mộ Diệc Thần cười khỉnh:
-Cậu đúng là anh em tốt của tôi.
Cung Thiếu Dương càng nghe càng thấy mơ hồ, sắp bí bức muốn điên lên, nói thẳng thừng:
-Rốt cuộc cậu bị làm sao?
Tô Vũ Đồng nghe ra sự bất thường, lẽ nào sáng nay anh đối xử với mình như vậy là vì hiểu nhầm tối qua cô cùng Cung Thiếu Dương đi hẹn hò sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!