Mộ Diệc Thần nghe thấy Cố Xuân Mính nói năng không biết lễ độ, vậy mà lại dám sỉ nhục mẹ của anh, anh tức giận nói: “Cố Xuân Mính, tốt nhất là bà nên nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi.”
Từ ngày bố anh qua đời, mẹ của anh chính là giữ mình trong sạch, Cố Xuân Mính nói như vậy đúng là muốn tìm tới cái chết.
Cố Xuân Mính nở nụ cười, cười một cách không thèm kiêng nể gì cả: “Mộ Diệc Thần, mẹ của cậu chính là loại phụ nữ không biết liêm sỉ là gì, còn sợ người khác nói này nói nọ sao! A, đúng rồi, còn cái người Tô Vũ Đồng của cậu, cô ta và mẹ của cậu đều hèn hạ giống nhau! Đều thích ve vãn đàn ông, đều là đồ đê tiện, hàn hạ.”
“Cố Xuân Mính.”
Cơn thịnh nộ của Mộ Diệc Thần bỗng chốc tăng vọt lên, ánh mắt anh lạnh lẽo đáng sợ, tiến lên hung hăng bóp chặt cổ của Cố Xuân Mính.
“Mộ Diệc Thần, anh làm gì vậy?”
Cố Nhã Nhã thấy Mộ Diệc Thần đang bóp chặt cổ của mẹ cô ta, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ đến mức trắng bệch, nhìn về phía Mộ Diệc Thần.
Quản gia thấy thế cũng bị dọa cho khiếp sợ, trong phút chốc lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ.
Bà chủ không thích ở trong nhà có đàn ông, cho nên bảo vệ đều ở ngoài, chỉ khi nào có việc mới gọi đến, bây giờ trong nhà chỉ có chủ tớ bọn họ, nếu như Mộ Diệc Thần làm bà chủ bị thương, không ai có biện pháp nào để ngăn cản.
Bây giờ chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của cậu chủ.
“Cút ngay.”
Mộ Diệc Thần tức giận đuổi Cố Nhã Nhã, đôi mắt sắc nhọn vô cùng.
Cố Xuân Mính chẳng những sai khiến Vương Tiểu Thái đánh cô gái mà anh yêu nhất, bây giờ lại dám sỉ nhục mẹ của anh, anh nhất định sẽ để cho bà ta biết tay.
Cố Nhã Nhã bị Mộ Diệc Thần quát lại một câu, bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.
Làm sao Cố Xuân Mính có thể nghĩ đến một người như Mộ Diệc Thần lại có thể lạnh lùng đến như vậy, tính tình đột nhiên trở nên nóng nảy, đi đến bóp cổ bà ta, dọa bà ta hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, hai tay dùng sức tách bàn tay đang siết chặt cổ mình của Mộ Diệc Thần ra.
Trông thấy bà ta giãy giụa, Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói: “Tôi tưởng bà không sợ chết chứ?”
Vừa rồ bộ dáng bà ta nói không phải là không kiêng nể gì sao, làm anh nghĩ rằng bà ta không biết sợ trời sợ đất là gì!
Tuy rằng trong lòng Cố Nhã Nhã sợ hãi Mộ Diệc Thần, nhưng nhìn thấy người mẹ nuôi lớn mình bao năm đang bị anh bóp cổ đến chết, cô ta cũng bất chấp không biết sợ là cái gì, kích động lao lên: “Mộ Diệc Thần, anh mau buông mẹ tôi ra!”
Nói xong cô ta cầm lấy cái chén trên bàn uống nước đi đến đập vào Mộ Diệc Thần.
“Cẩn thận!”
Bà Mộ nhìn thấy tình trạng trở nên khẩn cấp lập tức hét to lên một tiếng.
Tiểu Phương và Tiểu Viên vẫn luôn ở trong góc tối theo dõi tình hình lập tức nhảy từ cửa sổ vào trong, Tiểu Viên đá chiếc cốc quay về, Cố Nhã Nhã không kịp phản ứng, bị chiếc cốc đập thẳng vào người, trên trán thoắt cái đã có vết rách, máu đỏ chảy ra ngay lập tức.
"A!"
Cố Nhã Nhã bị đau kêu lên một tiếng, sau đó cảm thấy trên mặt dính dính, lấy tay sờ sờ thì nhìn thấy có máu, cả người bị doạ sợ đến phát khóc.
Tuy rằng cô ta không phải ruột thịt của Cố Xuân Mính, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ phải chịu khổ, chứ đừng nói là bị thương.
Bây giờ trán cô ta bị rách rồi, liệu có bị phá hủy nhan sắc hay không?
Nếu như cô ta trở nên xấu xí, liệu anh trai có ghét bỏ cô ta không?
"Cô chủ!"
Quản gia Cố vừa thấy đã bị doạ cho phát sợ vội vàng đi tìm hộp cứu thương đến xem cho cô ta, Cố Xuân Mính bị Mộ Diệc Thần bóp chặt cổ, không hét được lên lấy một tiếng, nhưng đôi con ngươi lại trừng lên rất lớn, phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần nhìn lại bà ta, lạnh lẽo nói: "Bà nhìn cái gì mà nhìn, bà ra lệnh cho Vương Tiểu Thái gây thương tích cho Vũ Đồng, bây giờ người của tôi đánh con gái bà, rất công bằng!"
"Mộ Diệc Thần, tên điên này, quản gia mau đi báo cảnh sát!"
Cố Nhã Nhã nghe thấy Mộ Diệc Thần vậy mà lại là đến báo thù cho Tô Vũ Đồng, tức giận đến mức không đánh được cũng chạy ra. Anh trai vì Tô Vũ Đồng mà hung dữ với cô ta, bây giờ Mộ Diệc Thần lại vì đứa con gái đó mà đánh cô ta.
Có phải bát tự của cô ta xung khắc với Tô Vũ Đồng hay không!
Thật sự là tức chết cô ta mà!
Nghe thấy Cố Nhã Nhã muốn báo cảnh sát, vẻ mặt của Mộ Diệc Thần vẫn rất bình tĩnh, nói: "Được thôi, báo cảnh sát đi, trong tay tôi có chứng cứ mà Vương Tiểu Thái chỉ ra chính Cố Xuân Mính là người đứng sau lưng! Ngược lại tôi muốn xem thử cuối cùng ai sẽ là kẻ bị bắt!"
Cố Nhã Nhã nghe thấy câu này, trên mặt lập tức hiện lên nét do dự: "Mộ Diệc Thần, trước tiên anh thả mẹ tôi ra đi đã, có gì chúng ta từ từ nói chuyện!"
Nếu như hôm nay Mộ Diệc Thần làm mẹ bị thương, làm sao cô ta ăn nói được với anh trai.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Cố Nhã Nhã nói, lạnh nhạt trả lời lại một câu: "Muốn tôi thả bà ta ra, được thôi, nhưng cô phải trả lời tôi một vấn đề!"
Cố Xuân Mính vẫn rất cố chấp, từ chỗ bà ta căn bản không hỏi được ra cái gì, chỉ có thể ra tay từ chỗ của Cố Nhã Nhã.
"Anh hỏi đi!"
“Chỉ cần anh tha cho mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ nói cho anh tất cả những gì mà tôi biết.”
Thấy cô ta trả lời một cách dứt khoát như vậy, Mộ Diệc Thần lạnh lùng hỏi: "Vụ án thi thể đứa trẻ trong văn phòng của Tô thị có phải là do các người làm không.”
Sau khi Cố Xuân Mính nghe thấy những lời mà Mộ Diệc Thần nói, sắc mặt của bà ta lập tức trở nên tồi tệ. Bà ta định dùng tay mình bẻ tay của Mộ Diệc Thần để thoát ra, nhưng tay của anh quá mạnh, bà ta không thể nào khiến anh buông tay ra được.
Nhìn thấy mẹ mình đau đớn, Cố Nhã Nhã kích động nói: "Không phải là do chúng tôi làm. Chuyện này không có một chút quan hệ nào với chúng tôi cả. Anh mau thả mẹ tôi ra. ”
"Thật sao?"
Mộ Diệc Thần vẫn không buông Cố Xuân Mính ra, mà lên tiếng xác nhận thêm một lần nữa.
“Mộ Diệc Thần, anh đang làm cái gì vậy?”
Đúng lúc này, Cố Triều Tịch chạy tới. Anh ta nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang bóp chặt cổ của mẹ mình, còn em gái của anh ta lại có một vết thương trên đầu, vì vậy khuôn mặt tà mị của anh ta chợt hiện lên vẻ tức giận, hung hăng xông về phía anh rồi vung một nắm đấm. Tiểu Phương cùng Tiểu Viên thấy thế thì lập tức chặn anh ta lại.
Bị người khác ngăn cản, Cố Triều Tịch lại càng cảm thấy tức giận hơn, anh ta lớn tiếng hét lên: "Tránh ra.”
Nhiệm vụ của Tiểu Phương và Tiểu Viên là bảo vệ Mộ Diệc Thần, cho nên mặc kệ đối phương là ai, bọn họ vĩnh viễn chỉ nghe theo sự phân phó của ông chủ mà thôi. Vì vậy, đối với những lời này của Cố Triều Tịch nói, bọn họ không có một chút phản ứng. Hai người họ cứ đứng im như hai ngọn núi.
Cố Triều Tịch giận dữ nhìn Mộ Diệc Thần: "Mộ Diệc Thần, nếu anh còn là một người đàn ông thì mau buông mẹ tôi ra, có gì tức giận gì thì hướng về phía tôi.”
“Được thôi.”
Mộ Diệc Thần đáp lại hai chữ rồi buông cánh tay đang giữ Cố Xuân Mính ra, sau đó đưa mắt nhìn Tiểu Phương và Tiểu Viên, ý nói bọn họ hãy tránh ra.
Trong lòng anh đang nhẫn nhịn, nếu không phải vì Cố Xuân Mính là một người phụ nữ, anh đã đánh cho bà ta một trận từ lâu rồi chứ không phải nắm cổ bà ta như lúc này.
Khi Cố Triều Tịch thấy chướng ngại vật đều đã lùi đi, anh ta lập tức vung một cú đấm về phía Mộ Diệc Thần lần nữa.
Mộ Diệc Thần thấy thế thì vội vàng đỡ lấy, hai người lập tức đánh thành một đoàn.
Thấy bọn họ đánh nhau, vẻ mặt của bà Mộ có chút lo lắng. Trong khi đó Cố Xuân Mính và Cố Nhã Nhã lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì trong thời khắc quan trọng như vậy mà Cố Triều Tịch lại lựa chọn bảo vệ bọn họ.
"Mộ Diệc Thần, anh đừng có kiêu ngạo quá. Anh tự nhiên đến nhà tôi rồi còn bắt nạn mẹ tôi và làm em gái của tôi bị thương. Hôm nay tôi nhất định phải đánh cho anh một trận.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!