Cố Triều Tịch thấy cô ta tới, lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ.
"Anh trai, em biết anh chưa ngủ, tâm sự với em một chút được không."
Cố Nhã Nhã ngồi xuống bên cạnh chiếc giường VIP của Cố Triều Tịch, cười tủm tỉm nhìn anh.
Vừa nghĩ tới sau này cô ta sẽ trải qua quãng đời còn lại ở bên anh, cô ta liền khó nén nổi hưng phấn trong lòng.
Cố Triều Tịch mở to mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi không có gì để nói chuyện với cô hết!"
Kể từ ngày cô ta lột quần áo ra ở trước mặt anh, ấn tượng của anh đối cô ta chỉ còn lại hoang đường và không tự trọng.
Cố Nhã Nhã thấy anh đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, cũng không tức giận, nói: "Anh trai, nếu trước kia em có làm gì không đúng thì em xin lỗi anh, sau này em tuyệt đối sẽ nghe lời anh, anh bảo em làm gì em sẽ làm đó, được không?"
Hiện tại cô ta chỉ muốn đem lại niềm vui cho anh.
Cố Triều Tịch dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hừ, Cố Nhã Nhã, cô đã nói câu này biết bao nhiêu lần rồi, cô cho rằng tôi vẫn còn tin tưởng cô sao?"
Trước kia chính anh còn ôm hi vọng về cô ta, cho rằng cô ta còn nhỏ, sẽ sửa đổi nên luôn cho cô ta cơ hội, làm sao biết được sau này cô ta càng lúc càng quá mức.
Cô ta biết rất rõ ràng anh thích Vũ Đồng, liên tục làm khó dễ cô ấy.
Cố Nhã Nhã thấy Cố Triều Tịch không tin mình, nhanh chóng nói: "Anh trai, anh co em một cơ hội cuối cùng được không, nếu em không làm được thì sau này anh cũng không cần để ý đến em, như vậy được chưa?"
Bên trong cặp mắt đào hoa của Cố Triều Tịch tràn đầy chất vấn: “Cô lấy gì ra bảo đảm để tôi lại tin tưởng cô đây?"
Cố Nhã Nhã nói: "Anh trai, bây giờ em sẽ đi xin lỗi Tô Vũ Đồng, em cầu xin cô ta tha thứ cho em được không?"
Để anh trai có thể chấp nhận mình, cô ta có thể làm tất cả.
Hiện tại mẹ đã đồng ý hôn sự của bọn họ, sau này cô ta sẽ là người của anh trai, chỉ cần mẹ đồng ý cô ta, những người phụ nữ khác không đủ để làm cô ta sợ hãi.
Cố Triều Tịch nghe thấy Cố Nhã Nhã muốn đi tìm Tô Vũ Đồng thì lập tức trên giường ngồi dậy, nhìn cô ta nghiêm túc nói: "Cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi đi!"
Lỡ như cô ta lại đi gây chuyện, sau này anh biết gặp mặt Vũ Đồng thế nào.
Trước đó mẹ anh làm như vậy với cô, cũng không biết hiện tại cô ra sao rồi.
"Anh, em thật lòng muốn thay đổi mà, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm gì xấu với cô ta nữa đâu."
Chỉ cần Tô Vũ Đồng ngoan ngoãn làm chức Mộ Thiếu phu nhân của cô ta, không hò hẹn với anh trai nữa thì sau này cô ta sẽ không tranh cãi với cô ấy nữa.
"Được rồi, cô đi tìm mẹ đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Cố Triều Tịch thật sự không muốn nghe Cố Nhã Nhã nói tiếp.
"A, được ạ."
Cố Nhã Nhã không muốn làm cho anh ghét mình nên ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Mộ gia.
Tô Vũ Đồng trở về đã được nửa ngày, Mộ Diệc Thần vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh và Tiểu Dương mãi mà không được, trong lòng cô rất lo lắng sốt ruột, liền nói với Mộ phu nhân một tiếng rồi đi tìm anh.
Cô đi vào nhà kho giữ đồ, ở đây trừ nhân viên công tác ra thì không nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Tiểu Dương, cũng không trông thấy nhân viên cảnh sát nào. Cô ta lập tức tìm một nhân viên hỏi: "Tổng giám đốc Mộ đâu rồi?"
Nhân viên trẻ trả lời: "Thưa Thiếu phu nhân, Tổng giám đốc Mộ đi đến cục cảnh sát với cảnh sát rồi."
Tô Vũ Đồng nghe thấy nhân viên nói Mộ Diệc Thần đã đi đến cục cảnh sát, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng quay người xông ra nhà kho, lái xe đi đến cục cảnh sát Giang Thành.
Tô Vũ Đồng đã từng đến cục cảnh sát cho nên cảnh sát ở đây đều biết cô, thấy cô xông vào cũng không cản lại.
Ngay vào lúc cô cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiểu Dương đi tới trước mặt cô, hỏi: "Vũ Đồng, sao cô lại tới đây?"
"Tiểu Dương, Diệc Thần đâu?"
Tô Vũ Đồng vội vàng hỏi.
Thấy cô sốt ruột, Tiểu Dương nói: "Yên tâm, Tổng giám đốc Mộ rất tốt, anh tới đây chỉ là vì muốn tự mình giám sát cảnh sát điều tra ra người hãm hại Hoa Thịnh."
Tô Vũ Đồng nghe xong thì ra là như vậy, tâm trạng căng thẳng bấy giờ mới bình tĩnh lại, nói: "Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy."
Tối hôm qua dù cô ở trong bệnh viện chăm sóc A Tịch, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh.
Tiểu Dương cười cười: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi pha trà cho Tổng giám đốc Mộ đã."
"Để tôi làm cho."
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn uống trà thì lập tức đi rót một chén rồi đi theo Tiểu Dương vào trong căn phòng phân tích vụ án.
Mộ Diệc Thần lúc này đang đưa lưng về phía cửa, ánh mắt một mực nhìn màn hình trình chiếu bên trong phòng phân tích, Tô Vũ Đồng nhẹ nhàng đi đến trước mặt, đưa trà cho anh.
Mộ Diệc Thần trông thấy tay cô thì khóe miệng hơi cong lên, ngước mắt nhìn về phía cô: “Sao em lại tới đây?"
Không phải cô lo lắng cho Cố Triều Tịch sao?
Tại sao không ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta?
Tô Vũ Đồng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Cố Xuân Mính trở về rồi, A Tịch có người chăm sóc, không cần em."
Cô ở lại chỉ là vì lo lắng cho anh, hiện tại anh đã tỉnh, người nhà của anh cũng đến, cô ở lại làm gì nữa, chẳng lẽ lại ở lại cãi nhau với Cố Xuân Mính và Cố Nhã Nhã.
Nghe thấy cô nói như vậy, Mộ Diệc Thần cười tươi hơn, cúi đầu uống một ngụm trà do cô tự tay pha.
"Có điều tra được gì không?" Tô Vũ Đồng hỏi.
Mộ Diệc Thần bưng chén trà, nói: "Hàng tồn trong kho của chúng ta vẫn rất bình thường, cho nên có thể kết luận sơ bộ là có người tại động tay động chân vào quầy hàng của chúng ta, đặt đồ có tính phóng xạ vào bên trong. Cảnh sát đã điều tra tất cả các camera, cũng đã hỏi nhân viên mậu dịch, đã xác định được hai kẻ tình nghe, cảnh sát đã đi bắt, bắt được rồi thì sẽ rõ ràng chân tước."
Tô Vũ Đồng nghe thấy chân tướng sắp trở nên rõ ràng, cười nói: "Ừm, vậy là tốt rồi."
May mắn là chuyện lần này không phức tạp bằng chuyện năng lượng ô tô lần trước.
Chỉ mong cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được người bị tình nghi.
Bọn họ từ Du Châu trở về, còn chưa kịp ăn cơm đoàn viên với người một nhà, đợi lát nữa trở về, cô nhất định phải làm cho bọn họ một bữa ăn lớn thật ngon.
Tô Vũ Đồng đang nghĩ như vậy thì Tiểu Dương liền nói một câu: “Tổng giám đốc Mộ, cảnh sát đã bắt được hai kẻ tình nghi, cục trưởng bảo anh qua đó chờ tin điều tra."
Mộ Diệc Thần gật gật đầu: “Ừm!" một tiếng, nhìn Tô Vũ Đồng nói: "Em muốn đi với anh không?"
"Ừm!"
Tô Vũ Đồng cũng muốn xem thử dáng vẻ của hai kẻ yêu tinh đó.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đi đến bên ngoài phòng thẩm vấn quan sát camera, xem cảnh sát tách hai người bị tình nghi ra thẩm vấn.
Đối mặt với chứng cứ chính xác mà nhân viên mậu dịch ở quầy hàng cung cấp cho cảnh sát, hai người bị tình nghi đã thú nhận chuyện mình sơ suất làm lẫn đồ có tính phóng xạ vào trong.
Cảnh sát hỏi động cơ của bọn họ, hai người lập tức trả lời giống nhau như đúc, chính là vì tiền, dùng hàng kém để đổi hàng chất lượng cao rồi mang đi bán.
Sau đó cảnh sát có hỏi gì thêm, bọn họ cũng không nói.
Tô Vũ Đồng thấy thế, nói với Mộ Diệc Thần: "Diệc Thần, tại sao em cảm giác như hai người bọn họ đã thương lượng xong nên nói như thế nào vậy."
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói thì mắt hơi lóe lên, cười nói: "Không tệ, thế mà đã nhìn ra rồi."
Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần: “Thì ra anh cũng cảm thấy như vậy à!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!