Sự đáp trả tốt nhất dành cho bác gái Cung, chính là gia đình ba người bọn họ sống hạnh phúc ngọt ngào bên nhau.
Cung Thiếu Dương nghe những lời Mộ Diệc Thần nói, ủ rũ chán nản mà nói: “Người mà Nghiên Nghiên chắc chắn không muốn gặp nhất bây giờ chính là tớ, làm sao tớ còn mặt mũi nào mà đi gặp cô ấy chứ, mặc dù tớ có bị tính kế, nhưng thật sự đã ngủ với Hạ Tuyết Oánh rồi.”
Thấy bộ dạng này của anh ta, Mộ Diệc Thần nói: “Đêm hôm đó cậu say bê bết như bùn lầy, làm sao biết cậu ngủ với cô ta rồi?”
Đúng là có thể quan hệ sau khi uống rượu say, nhưng khi say thì không thể động đậy, làm sao còn có thể làm chuyện như vậy được?
Mục đích của Hạ Tuyết Oánh vô cùng rõ ràng, chính là muốn ép Thiếu Dương và Nghiên Nghiên ly hôn, lời cũng tự nhiên từ cô ta nói ra.
Một câu này của Mộ Diệc Thần lập tức khiến Cung Thiếu Dương sống lại, đôi mắt trong sáng của anh ta lập tức sáng lên: “Diệc Thần, ý cậu là có khả năng tớ bị Hạ Tuyết Oánh lừa rồi! Bọn tớ rõ ràng là không có quan hệ gì cả!”
Nếu những điều Mộ Diệc Thần nói chính là thật sự, vậy thì thật là tốt quá.
Anh ta không có lỗi với Nghiên Nghiên.
Mộ Diệc Thần lãnh đạm cười, xấu bụng mà nói một câu: “Có phải hay không, hẹn đến đây thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Đối với người có ý định đen tối, anh có rất nhiều thủ đoạn để trừng trị.
Nghe thấy Mộ Diệc Thần nói thế, Cung Thiếu Dương nói: “Được, bây giờ tớ sẽ hẹn cô ta!”
Nói xong, lập tức xoay người tìm di động khắp nơi, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Tuyết Oánh.
Cung Thiếu Dương vẫn luôn không thích trả lời lại Hạ Tuyết Oánh, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô ta, cô ta vui mừng đến mất kiểm soát, trượt nút trả lời, nhẹ giọng nói: “Alo, Thiếu Dương à.”
Cung Thiếu Dương nghe thấy giọng nói của cô ta, trong lòng lập tức nổi lên chán ghét, nói: “Tôi muốn gặp cô, lập tức đến đi đây một chuyến.”
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy anh ta vậy mà lại bảo cô ta đến tìm anh ta, cho rằng anh ta nghĩ thông suốt rồi, cực kỳ phấn khích: “Được, bây giờ em đi ngay đây.”
Nghe được những lời này của cô ta, Cung Thiếu Dương liền cúp điện thoại.
Mộ Diệc Thần thấy thế, nói với anh ta: “Cậu không hẹn mẹ cậu sao?”
Bà Cung mới là người khởi xướng, bà ta không ở hiện trường, vậy thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Trong lòng Cung Thiếu Dương vô cùng bất bình với bà Cung, nặng nề nói một chữ: “Hẹn!”
“Ừ, gọi đi!”
Mộ Diệc Thần cười nói.
“Được!”
Cung Thiếu Dương nói xong một chữ này, lập tức gọi điện thoại cho bà Cung, nói chuyện với bà ta một cách vô cùng thẳng thắn: “Đến đây một chuyến đi, con có chuyện muốn nói.”
Bà Cung nghe thấy Cung Thiếu Dương đến một tiếng mẹ cũng không gọi, liền trực tiếp thông báo bà ta đến tìm anh ta như vậy, trong lòng vô cùng không vui, hỏi: “Con muốn nói gì thì nói trong điện thoại luôn không được sao?”
Bà ta là bề trên nên lấy uy nghiêm ra.
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện, qua đây đi, con đợi đấy!”
Cung Thiếu Dương nhịn không được tức giận nói xong những lời này, lập tức cúp điện thoại, nhìn Mộ Diệc Thần nói: “Xong rồi, chúng ta bây giờ nên chuẩn bị những gì đây?”
Mộ Diệc Thần hai mắt mờ mịt, không ngừng nở nụ cười, chỉ vào Tiểu Dương và hai người vệ sĩ của bản thân, nói: “Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa diễn một vở kịch với bọn họ là được rồi.”
“Ừ, tớ nghe cậu hết đấy!”
Cung Thiếu Dương trả lời với thái độ hết sức tin tưởng.
Nửa giờ chờ đợi.
Hạ Tuyết Oánh đến rồi, cô ta có chìa khoá nhà Cung Thiếu Dương, cho nên đến gõ cửa cũng không thèm, trực tiếp mở cửa đi vào.
Cô ta mới vừa đóng cửa lại, Tiểu Phương và Tiểu Viên mang kính râm lập tức một trái một phải bắt lấy cô ta, sắc mặt cô ta tái nhợt, kinh ngạc hô to một tiếng: “A! Cứu mạng!”
Tiểu Phương không kiên nhẫn mà vặn tay cô ra phía sau lưng, hung hăng quát một câu: “Ngoan ngoãn một chút đi, cô kêu cái gì mà kêu! Thật sự muốn chết hay sao!”
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Tiểu Phương nói thế, không dám hét nữa, rụt rè sợ sệt hỏi: “Hai vị đại ca, hai người bắt tôi làm cái gì?”
Cô gần đây không hề trêu chọc người nào, bọn họ vì sao lại bắt mình chứ?
Tiểu Viên mặt đầy cau có, nói: “Cung Thiếu Dương tối hôm qua đến sòng bạc, thiếu chúng ta hơn bảy mươi tỷ, anh ta nói cô là vị hôn thê của anh ta, bảo chúng tôi tìm cô đòi tiền!”
Hạ Tuyết Oánh vừa nghe thấy Cung Thiếu Dương thiếu sòng bạc hơn bảy mươi tỷ, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, lập tức nói: “Hai vị đại ca, các anh đến tìm tôi đòi tiến làm gì cơ chứ, các anh hẳn là phải tìm mẹ của Cung Thiếu Dương chứ, bà ta là chủ nhân nhà họ Cung, nhà bà ta không có gì ngoài tiền cả.”
Đến một chút lợi ích cô ta còn chưa thu được, sao có thể giúp Cung Thiếu Dương gánh nợ hơn bảy mươi tỷ chứ!
Thấy cô thoái thác, Tiểu Phương nói: “Cung Thiếu Dương nói anh ta và mẹ anh ta đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, hiện tại chỉ có vị hôn thê là cô đây, cô đừng mong giở trò với bọn đây, hôm nay không để tiền thì để mạng lại!”
Nghe thấy những lời của Tiểu Phương, Hạ Tuyết Oánh bị dọa sợ rồi, vội vàng phủi sạch quan hệ với Cung Thiếu Dương: “Hai vị đại ca, tôi không phải vị hôn thê của anh ta đâu mà! Các anh bắt nhầm rồi, anh ta có người vợ tên là Trần Nghiên Nghiên, các anh đến tìm cô ta ấy!”
Tiểu Phương nghe thấy Hạ Tuyết Oánh gặp phải nguy hiểm lập tức liền kéo cô Trần vào, lập tức nổi giận: “Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, người anh em, mang Cung Thiếu Dương ra ngoài cho tôi! Muốn quỵt nợ à, không có cửa đâu!”
“Được!”
Tiểu Viên cũng tức giận, nghe thấy Tiểu Phương nói thế, lập tức vào phòng của Cung Thiếu Dương, nhỏ giọng nói với Cung Thiếu Dương: “Bác sĩ Cung tới phiên anh lên sàn diễn rồi.”
“Đến đây!”
Vì muốn biết chân tướng, anh ta sẽ phối hợp thật tốt với đám Tiểu Viên.
Nghe thấy lời anh nói, Tiểu Viên nhìn ông chủ nhà mình đang ở một bên quan sát mọi chuyện.
Mộ Diệc Thần thấy anh nhìn mình, nói: “Biểu hiện tốt vào, tháng sau tăng thêm tiền lương cho các cậu!”
Tiểu Viên nhận được lời cổ vũ của Mộ Diệc Thần, kích động nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Mộ!”
“Được, đi thôi!”
Mộ Diệc Thần vô cùng hài lòng với hai vệ sĩ này của mình, tin tưởng bọn họ nhất định diễn tốt vai xấu xa này.
Tiểu Viên vui mừng, cho nên trạng thái vô cùng tốt, nói với Cung Thiếu Dương một câu: “Đắc tội rồi!” Sau đó bắt lấy anh ta, đi ra bên ngoài.
Vì để hiệu quả chân thật, doạ cho Hạ Tuyết Oánh sợ hãi, Cung Thiếu Dương giả bộ thực sự sợ hãi, sợ hãi rụt rè nhìn về phía Hạ Tuyết Oánh, nói: “Tuyết Oánh, rốt cuộc em cũng tới rồi, em mau cứu anh đi, mau đưa tiền cho bọn họ đi.”
Hạ Tuyết Oánh thấy bộ dạng uất ức này của Cung Thiếu Dương, nào còn phong độ nhẹ nhàng như lúc bình thường nữa chứ, trong mắt đầy vẻ chán ghét, nói: “Cung Thiếu Dương, anh điên rồi phải không, tiền cái gì chứ, tôi và anh vốn dĩ không có quan hệ gì cả!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!