“Đúng vậy, thưa bà!”
Bởi vì bà Mộ thích uống trà, lúc Ái Lệ Ty chuẩn bị lại nghe phu nhân nhà mình căn dặn hôm nay cô ấy sẽ đến, bà ta lập tức xoay người đi cầm chén trà nhanh chóng đưa tới tay Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương: “Cậu chủ, cô chủ, mời hai người dùng trà.”
Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương nhận lấy trà Ái Lệ Ty đưa, ngay ngắn đưa lên miệng cùng nói: “Mẹ, mời người uống trà.”
“Ngoan lắm!”
Bà Cung cười bế Lạc Lạc ngồi bên cạnh bà Mộ, đầu tiên nhận lấy trà của Cung Thiếu Dương đưa uống một hớp, sau đó lại nhận lấy trà của Trần Nghiên Nghiên đưa uống thêm một hớp.
Sau khi uống xong, bà ta lấy vòng ngọc luôn đeo trên tay mình xuống, đưa cho Trần Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên à, đây là vòng bà nội các con đưa cho mẹ lúc mẹ và ba kết hôn, hôm nay mẹ giao lại cho con.”
Trần Nghiên Nghiên nhìn chiếc vòng lấp lánh trong suốt trước mặt, vội vàng nói: “Mẹ, đây là quà cưới của bà nội cho mẹ, quá quý giá, con không thể nhận được.”
Trước không nói đến giá cả của chiếc vòng ngọc này, chỉ bằng việc đây là quà bà nội đưa cho mẹ, cô ấy làm sao dám nhận được.
Cung Thiếu Dương thấy Trần Nghiên Nghiên từ chối thì nói với cô: “Làm sao lại không nhận, mẹ nói cho em thì em cứ đeo đi, đây là tấm lòng của mẹ.”
Từ bé anh ấy đã nhìn mẹ đeo chiếc vòng ngọc này, cho dù bên ngoài thịnh hành loại vòng mới gì đi nữa, cho tới bây giờ bà ta cũng không có đeo qua, xem ra bà ta rất quý trọng chiếc vòng này, nhưng hôm nay lại đưa cho Nghiên Nghiên, đây là muốn coi cô ấy thành người trong gia đình rồi.
“Đúng vậy, chị dâu nhỏ, mẹ đưa cho chị thì chị hãy nhận lấy, chờ sau này Lạc Lạc trưởng thành, lúc lấy chồng chị có thể truyền lại cho nó mà.” Cung Thiếu Vũ cười nói thêm vào.
“Đúng rồi, nhận đi, đây là tấm lòng của bác gái mà.” Thôi Chân Hi cười nói.
Viện trưởng Trần ngồi ở một bên, nhìn thấy bà Cung đem vật gia truyền đưa cho cháu gái của mình, trong lòng cực kỳ cảm động nói: “Nghiên Nghiên, nếu là mẹ cháu đưa, vậy cháu hãy nhận đi, sau này nhớ phải hiếu thảo với mẹ cháu.”
Vòng ngọc này là lời thừa nhận của người thế hệ trước đối với con dâu mới, Nghiên Nghiên có thể nhận được sự thừa nhận của bà ta, ông ấy còn vui vẻ hơn cả cô ấy.
Hiện tại cuộc sống của cô ấy đã tốt đẹp rồi, cuối cùng ông ấy cũng không phụ lòng bố mẹ cô dặn dò, sau khi chết xuống dưới đấy cũng có thể yên tâm nhìn mặt họ rồi.
Trần Nghiên Nghiên nghe lời mọi người, đưa tay nhận lấy vòng ngọc, sau đó kính trọng nhìn bà Cung nói: “Cảm ơn mẹ, con sẽ giữ gìn nó cẩn thận, đợi sau này truyền lại cho Lạc Lạc ạ.”
Vốn là dự định buổi tối sẽ đưa cho cô ấy vòng ngọc, không ngờ bọn họ sẽ tới mời trà vào lúc này, vậy thì thuận theo tự nhiên đưa đi.
Chỉ hy vọng sau này bọn họ có thể hạnh phúc mãi mãi.
“Ừ.”
Trần Nghiên Nghiên cười gật đầu một cái rồi cùng Cung Thiếu Dương đứng lên, ngồi vào chỗ một lần nữa.
Bà Mộ thấy mọi người đều vui mừng như vậy, cũng nhìn bà Cung nói: “Tử Lan à, tôi nghe nói Chân Hi cũng dẫn Thiếu Vũ về Hàn Quốc đi gặp người nhà của con bé, có phải bây giờ bà cũng nên lo nghĩ một chút chuyện hôn sự của hai đứa nó rồi không?”
Bà Cung vừa nghe thấy thế, nhìn về phía Chân Hi nói: “Chân Hi à, phong tục kết hôn của người Hàn Quốc các con như thế nào, nói cho bác gái một chút để bác gái chuẩn bị thật tốt, chọn ngày đến thăm hỏi nhà cháu.”
Hai đứa trẻ cũng nói chuyện yêu đương hơn hai năm rồi, cũng nên đi nói chuyện hôn nhân đại sự rồi.
Bà ta đã để lỡ mất hôn lễ của con cả, vậy thì hôn lễ của con thứ hai bà ta muốn được tham gia vào.
Thôi Chân Hi cười nói: “Bác gái, nước cháu không có yêu cầu gì đặc biệt, chúng ta có thể tổ chức dựa theo Giang Thành để làm, sau đó sẽ trở về nước làm một cái khác là được.”
Phong tục hai nước bất đồng quan điểm, kết hợp làm một khó tránh khỏi có mâu thuẫn, tách ra để làm là hợp lý nhất.
Bà Cung thấy Thôi Chính Hạo cũng không có yêu cầu gì, cười nói: “Vậy cũng tốt, đến lúc đó bác cũng đi nhìn một chút, Hàn Quốc của cháu làm lễ kết hôn như thế nào?”
“Vâng, hôn lễ của bọn con, người là quan trọng nhất, tất nhiên là phải có mặt rồi.” Thôi Chân Hi cười trả lời.
Nghe thấy hai người đã bàn bạc xong, Tô Vũ Đồng nhìn Chân Hi và Cung Thiếu Vũ nói: “Chân Hi, Thiếu Vũ, chúc mừng hai người.”
Lúc trước các cô còn nghĩ còn lâu mới qua được, không nghĩ tới bây giờ đều ở đây nói đến chuyện cưới gả.
Cô thật lòng vui mừng vì bọn họ.
Cung Thiếu Vũ cười tươi như hoa nói: “Cảm ơn Vũ Đồng nhiều lắm.”
Thôi Chân Hi dịu dàng cười: “Phải chúc mừng thì cũng là chúc mừng cậu trước nha, chỉ còn mười ngày nữa cậu và tổng giám đốc Mộ nhà cậu kết hôn rồi.”
Trong ba người bọn họ, tình yêu của Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần là lận đận nhất, rốt cuộc bây giờ cũng đã chuẩn bị làm hôn lễ rồi.
Nhớ tới quá khứ, cô ấy lại thấy đau lòng cho Vũ Đồng, hy vọng hai người bọn họ sau này luôn thuận buồm xuôi gió.
Tô Vũ Đồng cười nói: “Chúng ta cùng chung vui được chưa.”
Nhìn cô cười, Thôi Chân Hi nói: “Nếu không phải quá vội vàng, mình rất muốn kết hôn cùng một ngày với cậu.”
Cung Thiếu Vũ vừa nghe đã thấy hăng hái hẳn lên: “Không vội vàng, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể kết hôn cùng ngày nha!”
Anh ấy đã mong đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Thật vất vả cô ấy mới đồng ý gả cho anh ấy, lúc trước cô ấy không chịu, lúc thì sợ kết hôn, lúc lại sợ sinh con.
Bà Cung nghe thấy bọn họ muốn cùng Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng nhau kết hôn, lập tức nóng nảy, dụ dỗ nói: “Ôi trời, không được không được, mẹ phải tìm cách tốt nhất, mười ngày quá gấp, cuối năm rồi mớikết hôn có được không?”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của bà Cung, Thôi Chân Hi cười nói: “Được rồi, tất cả nghe lời bác gái hết.”
Bà ta lo lắng như vậy, hẳn là đang nghĩ phải làm cho tốt, lúc trước bà ta đã bỏ lỡ đám cưới của Nghiên Nghiên rồi, vậy nên cứ để bà ta thỏa mãn ước mong tổ chức hôn lễ cho mình đi.
Được Chân Hi đồng ý, bà Cung rất vui vẻ.
Hôm nay chuyện vui đến liên tục, mọi người đều hứng khởi, cho nên bữa cơm tối này đều ăn rất tốt. Sau khi ăn xong, bà Mộ tạm biệt bà Cung, một nhà bốn người rời khỏi nhà họ Cung.
Lúc này có người vui mừng thì cũng có người buồn, ngày hôm qua sau khi về nhà mặt mày Hạ Tuyết Oánh vẫn luôn buồn bã, Hạ Vinh đi công tác hai ngày trở lại trông thấy bộ dạng này của cô ta thì hỏi: “Tuyết Oánh, con làm sao vậy?”
Mấy năm qua ông ta cũng chưa từng thấy cô ta như bây giờ, đây là bị cái gì kích thích vậy?
Hạ Tuyết Oánh thấy Hạ Vinh trở lại, lập tức hỏi: “Bố ơi, bố còn muốn gả con vào nhà họ Cố không?”
Cô đã suy nghĩ một ngày một đêm, cô còn chưa cam tâm tình nguyện đánh gãy giấc mộng nhà giàu ấy.
Hạ Vinh vừa nghe trong lòng liền vui mừng, mặt mày hớn hở nói: “Tuyết Oánh, con đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Trước kia cô ta cực kỳ ghét bỏ việc ông ta sắp xếp gả cô ta vào nhà họ Cố, trong lòng ông ta vẫn còn tức giận, không nghĩ tới nhanh như vậy cô ta đã thay đổi ý định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!