Hạ Tuyết Oánh thấy bà ta tức giận, lập tức nói: “Bác gái, đều là cháu không tốt, chọc giận tổng giám đốc Cố rồi, cháu chẳng qua chỉ là muốn thay Nhã Nhã chăm sóc hai người thật tốt mà thôi, không ngờ rằng lại hoàn toàn ngược lại, cháu thật là ngu ngốc quá. Bây giờ cháu lập tức đi ngay đây, mong bác hãy cố gắng giữ sức khoẻ nhé.”
Cố Xuân Mính nghe thấy Hạ Tuyết Oánh muốn rời đi, nói: “Tuyết Oánh à, cháu đừng nghĩ nhiều nữa, tuyệt đối đừng rời đi, chuyện này không trách cháu, lúc Nhã Nhã còn sống, thằng bé cũng mang bộ dạng này rồi, từ từ rồi cháu sẽ quen thôi.”
Nhã Nhã đã chết rồi, Cố Triều Tịch đi rồi, nếu Hạ Tuyết Oánh cũng đi mất rồi, vậy bà ta chẳng phải là rất cô đơn rất đáng thương sao?
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cố Xuân Mính giữ bản thân lại, cố ý làm ra dáng vẻ thực sự bàng hoàng, nói: “Bác gái, cháu ở lại thật sự không thành vấn đề sao?”
Cô ta muốn một lời khẳng định của bà ta, như vậy về sau cô ta ở lại nhà họ Cố cũng có tự tin hơn.
Nhìn thấy cô ta không chắc chắn, Cố Xuân Mính nói: “Tuyết Oánh à, bác không thích một mình, cháu ở lại vừa hay có thể làm bạn với bác, cháu yên tâm, bác sẽ trả tiền lương cho cháu.”
Trước kia một trong những nguyên nhân bà ta nhận nuôi Cố Nhã Nhã, chính là vì sợ cô đơn.
Bây giờ cô ta không còn nữa, cảm giác cô đơn trong lòng lại mãnh liệt lên, bà ta không muốn ở một mình, có người bên người trò chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Bác gái, bác nói tiền lương với cháu thật là khách sáo quá đi mất, nhà họ Hạ chúng cháu được bác nâng đỡ mới có được ngày hôm nay, chỉ cần bác không chê, cháu tình nguyện mỗi ngày đều bên cạnh bác.”
Thứ cô ta muốn không phải là chút tiền cỏn con đó, mục tiêu của cô ta là toàn bộ nhà họ Cố.
Vào ở rồi cô ta mới biết được, một ngày bà Cố trải qua còn thoải mái hơn cả hoàng hậu, đây mới là cuộc sống của bà chủ nhà quyền thế mà cô ta muốn.
Cố Xuân Mính nghe thấy Hạ Tuyết Oánh nói thế, trong lòng vô cùng cảm động: “Tuyết Oánh à, bác gái không nhìn lầm cháu, cháu đúng là một đứa trẻ tốt.”
Một người hiểu được cái gì gọi là tự mình kiểm điểm, lại hiểu cách biết ơn, nhân phẩm tuyệt đối sẽ không kém, chả trách Nhã Nhã thích cô ta như vậy.
Được Cố Xuân Mính khích lệ, trong lòng Hạ Tuyết Oánh vui mừng kích động, nói: “Bác gái quá khen rồi, cháu còn kém hơn Nhã Nhã rất nhiều đấy ạ.”
Mặc dù Cố Nhã Nhã đã chết rồi, nhưng sức nặng trong trái tim bà Cố vẫn không hề giảm sút, cô ta hạ thấp bản thân để đề cao cô ấy, tin tưởng rằng bà Cố càng coi trọng cô ta thêm.
Quả nhiên, Cố Xuân Mính nghe thấy lời cô ta nói, càng lộ vẻ xúc động: “Tuyết Oánh à, Nhã Nhã có người bạn tốt này là cháu đây, thật là phúc của con bé.”
Hạ Tuyết Oánh cười nói: “Bác gái, có thể quen biết Nhã Nhã, mới là phúc của cháu ạ.”
Hạ Tuyết Oánh chọn những lời dễ nghe mà nói khiến cho trong lòng Cố Xuân Mính thực sự thoải mái, càng ỷ lại thêm vào cô ta.
Cố Triều Tịch rời khỏi nhà họ Cố, trở về căn nhà của chính mình, lúc đang thu xếp hành lý, Tiểu Hạ gọi điện thoại tới: “Tổng giám đốc Cố, tôi và cô Chu sẽ đáp máy bay về nước vào sáng sớm ngày mai.”
Cố Triều Tịch nghe thấy Chu Lệ Đồng rốt cuộc sắp về nước rồi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi động, nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác, cậu sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì cố gắng phối hợp cùng.”
Người anh ta muốn chỉ là Vũ Đồng, còn chuyện khác, để cho Chu Lệ Đồng tự mình đi làm đi!
“Vâng, tổng giám đốc Cố.”
Tiểu Dương nói xong lời này liền cúp điện thoại.
Vài ngày sau, đến ngày Tô Chính xuất viện rồi, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đích thân đến đón ông và thầy Vương trở về Giang Thành.
Ông nội Tô phục hồi vô cùng tốt, phản ứng nhanh hơn nhiều so với trước kia, người cũng cực kỳ có tinh thần.
Bà Mộ đặt bàn ở Hồng Tân Lâu, mời khách từ xa đến ăn uống, còn mời toàn bộ nhà họ Cung cùng đến góp vui.
Trong bữa tiệc, bà Mộ và Tô Chính nói về quá trình tổ chức hôn lễ của Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, Tô Chính không có ý kiến gì cả, vẫn cứ luôn nói tốt tốt.
Có thông gia dễ nói chuyện như vậy, bà Mộ cảm thấy rất là may mắn.
Quá trình tổ chức hôn lễ đã định đoạt đâu vào đấy, Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ mang theo vợ của bản thân đều đứng lên, cùng nhau nâng chén về phía Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần tỏ vẻ chúc mừng.
Bà Cung thấy thế không cam lòng tụt lại phía sau, nâng chén cùng bà Mộ và Tô Chính chúc mừng.
Chúc rượu lẫn nhau, mọi người cùng uống sạch chén rượu trong tay.
Niệm Niệm nhìn đứa trẻ trong xe Lạc Lạc, cười nói: “Lạc Lạc, mọi người uống rượu, chúng ta uống sữa được không?”
Nói xong, chạm vào bình sữa và cốc đựng nước cốt dừa trong tay lại với nhau, đưa bình sữa vào miệng Lạc Lạc, rồi tự mình nhấp một ngụm nước cốt dừa
Mọi người uống xong rượu, thấy động tác này của cậu bé, đều bị chọc cười.
Bầu không khí trong phòng riêng rất tốt, mọi người cười nói vui vẻ, tiếng ly rượu va chạm vào nhau cũng lần lượt vang lên.
Bên ngoài phòng riêng, Chu Lệ Đồng đeo khẩu trang, nghe thấy âm thanh cười nói vui vẻ truyền ra, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, ném lại một câu “Sẽ có lúc các người phải khóc!” Sau đó xoay người rời đi.
Năm ngày sau, Cố Triều Tịch trở lại Giang Thành, mới vừa trở lại công ty, thư kí liền đặt thiệp mời hôn lễ của Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần ở trước mặt anh ta.
Nhìn chữ “hỉ” đỏ chót in trên thiệp cưới màu vàng, còn có ảnh cưới Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, tay Cố Triều Tịch chậm rãi nắm chặt lại, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hạ.
“Alo, tổng giám đốc Cố!”
Tiểu Hạ cung kính nhận điện thoại.
Cố Triều Tịch hỏi: “Chu Lệ Đồng gần đây đang làm gì? Cô ấy có biết còn có năm ngày nữa Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần sẽ kết hôn hay không?”
Cô ấy không phải trở về để đoạt lại Mộ Diệc Thần hay sao?
Tại sao một chút động tĩnh cũng không có thế này?
Tiểu Hạ nghe được lời chất vấn của ông chủ nhà mình, vội vàng kể kế hoạch của Chu Lệ Đồng cho anh ta.
Sau khi Cố Triều Tịch nghe xong, khóe miệng nhếch lên một cách tà mị, sau đó cúp điện thoại.
Năm ngày sau.
Lâu đài cổ được khoác lên những bông hồng trắng đẹp như mơ, hôn lễ của Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đã diễn ra trước mắt công chúng.
Hôn lễ này được mệnh danh là hôn lễ xa hoa và lãng mạn nhất thế kỷ.
Không phân biệt là giàu hay nghèo, tất cả mọi người có mặt đều khẳng định sự hoàn hảo của hôn lễ này.
Thôi Chân Hi và Trần Nghiên Nghiên vô cùng mừng cho Tô Vũ Đồng, họ đã dành toàn bộ quá trình để ghen tị, hâm mộ.
Hôn lễ này quả thật chính là hôn lễ đẹp nhất trong lòng tất cả các cô gái.
Tô Chính nhìn đứa cháu gái nhỏ cuối cùng cũng kết hôn mà nước mắt lưng tròng, bà Mộ ngồi bên cạnh ông thấy thế, cười đưa cho ông một tờ khăn tay, nói: “Chủ tịch Tô, xin ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với Vũ Đồng như con gái ruột của mình.”
Điều mà ông ấy muốn trong lòng là mong Vũ Đồng được hạnh phúc, bà ta hiểu rất rõ điều này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!