Nếu có tro cốt, lại có báo cáo nghiệm thi, vậy xem ra người được chôn ở đây nhất định là San Ni.
Bởi vì máu của cô ấy cùng tuổi tác, dáng người đều giống cô y đúc.
"Cô dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"
Mộ Diệc Thần nghiêm túc nhìn Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nói : "Em đương nhiên chắc chắn, bởi vì em chính là Tô Vũ Đồng!"
Cô chẳng lẽ ngay cả bản thân sống hay chết cũng không biết sao!
"Hừ!"
Nghe cô nói như vậy, Mộ Diệc Thần cười, lạnh lùng nhếch miệng: “San Ni, hiện tại bố mẹ của cô đang ở nhà của tôi, cô có muốn tôi cho người đưa bọn họ đến không!"
Anh thừa nhận có cảm thấy một vài điều ở trên người cô, nhưng mà sau việc tối hôm qua cô cự tuyệt anh, anh trở về tìm đến chuyên gia khoa tâm lý hỏi ý kiến, chuyên gia nói cho anh biết trên thế giới hoàn toàn không có chuyện hoán đổi linh hồn này, là anh suy nghĩ quá nhiều, cho nên sinh ra ảo giác.
Về phần San Ni vì sao rất giống Tô Vũ Đồng, chuyên gia đưa ra lời giải thích, dựa theo tư liệu Chu Lệ Đồng cung cấp, San Ni học ngành tâm lý học, có khả năng thời điểm San Ni và Vũ Đồng mất tích bị giam cùng một chỗ, nhìn cô ấy mà khắc sâu ấn tượng, nhớ kỹ giọng nói và điệu bộ, về sau khi mất trí nhớ, cô quên đi tính cách bản thân, sau đó đem những đặc điểm đã khắc sâu trong tiềm thức, mà coi đó thành của mình, đây chính là chứng suy tưởng.
Tối hôm qua anh suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy lời chuyên gia nói rất đúng.
Người chết sao có thể hồi sinh?
Nhất định là do anh quá tưởng niệm Vũ Đồng, cho nên mới nhìn thấy bóng dáng của cô ở trên người San Ni.
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần lại muốn đưa bố mẹ của San Ni đến, liền biết anh không tin cô, tức giận nói : "Mộ Diệc Thần, tại sao anh không tin em?"
Cô đã nói với anh nhiều lần như vậy rồi!
Hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh thật sự không nhận ra sao!
Mộ Diệc Thần đã hoàn toàn tỉnh rượu, lý trí cũng quay về, sẽ không xúc động giống tối hôm qua nữa, nói: "San Ni, tôi không biết tại sao cô muốn giả mạo Vũ Đồng, nhưng chỉ bằng việc cô phá hư mộ cô ấy, tôi liền có thể gọi cảnh sát tới bắt cô, cô tin hay không?"
Bất luận là kẻ nào đều không thể đụng vào ranh giới cuối cùng trong lòng anh, Vũ Đồng chính là điểm yếu mà không ai được đụng vào.
Nghe được lời anh nói tuyệt tình và lạnh lùng như vậy, tim Tô Vũ Đồng cứng lại, đau đến nứt ra, quật cường nhìn anh nói: "Mộ Diệc Thần anh dám đối với tôi tuyệt tình như vậy, tôi sẽ để cho anh phải hối hận, anh tin không?"
Tên khốn kiếp này, vậy mà dám nói cô là giả mạo!
Mộ Diệc Thần trông thấy dáng vẻ uy hiếp của cô cực kỳ giống Tô Vũ Đồng, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Phải không! Vậy tôi mỏi mắt mong chờ, Tiểu Dương, đi báo cảnh sát!"
Ngoại trừ Vũ Đồng, chưa có người nào dám uy hiếp anh!
"Vâng, tổng giám đốc Mộ."
Đối với việc Vũ Đồng qua đời, trong lòng Tiểu Dương cũng rất tiếc nuối, đối với việc San Ni phá hư mộ của cô ấy rất tức giận, nghe thấy ông chủ nhà anh nói muốn báo cảnh sát, lập tức liền lấy điện thoại ra gọi.
Tô Vũ Đồng thấy anh muốn báo cảnh thật, tim đột nhiên xiết chặt, oán giận nhìn anh chằm chằm.
Mộ Diệc Thần không nhìn cô, mà quay người trở về văn phòng.
Coi như cái cảm giác nhìn San Ni giống như Vũ Đồng, đó cũng là do cô bắt chước mà ra.
Cục cảnh sát Giang Thành.
Tô Vũ Đồng lại bị bắt vào cục cảnh sát một lần nữa, lần này cô không lựa chọn im lặng, mà gọi điện thoại cho Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch biết bởi vì cô mở nắp mộ của Tô Vũ Đồng mà bị bắt, lập tức liền đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cô ra.
Bởi vì trước đó cô đã bị bắt, được chứng thực là có tinh thần không ổn định, cho nên lần này Cố Triều Tịch giải quyết rất dễ dàng để luật sư đưa cô ra ngoài.
Ngồi lên xe, Cố Triều Tịch không hiểu nhìn Tô Vũ Đồng hỏi: "San Ni, sao em lại đi đào mộ Vũ Đồng vậy?
Tô Vũ Đồng trả lời: "Triều Tịch, tôi chỉ muốn chứng minh, bên trong quan tài không phải là tôi."
Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Cố Triều Tịch lại cảm thấy tội lỗi, nói: "San Ni, lần sau đừng làm loại chuyện này nữa, coi như lời em nói là sự thật, ở trong đó cũng chỉ là một đống xương trắng, không có tác dụng gì đâu."
Lần này kế hoạch của Chu Lệ Đồng rất chu toàn, hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ bằng một mình cô hoàn toàn không có biện pháp tra ra chân tướng, anh ta không muốn cô uổng phí sức lực.
Tô Vũ Đồng liền nói: “Ai nói là vô dụng? Chí ít tôi hiện tại biết được, ở trong đó đúng thật là có tro cốt người, Triều Tịch, người được chôn bên trong nhất định là San Ni! Anh biết không, cô ấy là vô tội nhất, cô ấy chính là người đã chết thay tôi!"
Nhìn thấy cô áy náy như vậy, Cố Triều Tịch đau lòng nói: "San Ni, em tỉnh táo một chút, em cứ muốn trở thành Vũ Đồng như vậy sao?"
Tô Vũ Đồng thấy anh nói như thế: "Triều Tịch, không phải muốn trở thành, mà tôi chính là Vũ Đồng, anh còn nhớ thời gian chúng ta ở nước ngoài không? Anh dẫn tôi đi dạo phố, tôi đi mệt rồi, anh liền cõng tôi, còn có thời điểm mắt tôi không nhìn thấy, cũng là anh ở bên chăm sóc tôi."
Cố Triều Tịch đáp: "San Ni, em nói những lời này, trợ lý Tiểu Hạ của tôi cũng biết, còn có Nghiên Nghiên với Chân Hi cũng biết, cũng không phải là chỉ có tôi và Vũ Đồng biết."
Những việc kia anh đương nhiên không quên, may mắn là cô cũng còn nhớ rõ, nhưng anh không thể thừa nhận cô, hiện tại nếu thừa nhận vậy những việc trước đó làm liền vô ích.
Tô Vũ Đồng nghe Cố Triều Tịch nói như thế, lập tức liền ỉu xìu, ủ rũ cúi đầu nói: "Dừng xe ở giao lộ phía trước, tôi muốn được yên tĩnh một lát."
Vì sao bọn họ không tin cô?
Vì sao?
Trong lòng Tô Vũ Đồng hết sức thống khổ.
Lái xe nghe thấy cô nói, lập tức nhìn Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch biết lái xe đang chờ anh chỉ thị, nói: "Nghe theo cô ấy."
Hết thảy đều là anh không tốt, hiện tại chỉ có thể chiều theo cô, cô đã muốn như vậy anh liền làm cho cô.
Lái xe nghe được lời của Cố Triều Tịch, đến đầu đường liền dừng xe lại, Tô Vũ Đồng xuống xe, thấy Cố Triều Tịch đi xuống theo, cô nói với anh: "Tôi muốn yên tĩnh một mình, anh không cần đi theo, một lát tôi sẽ tự mình trở về."
"Được."
Cố Triều Tịch hiểu rõ tính tình Vũ Đồng, nghe cô nói như vậy cũng không tiếp tục miễn cưỡng, dặn cô: "Vậy em cẩn thận, về nhà sớm chút, tôi chờ em quay về."
"Ừm."
Tô Vũ Đồng gật đầu, sau đó liền đi.
Cố Triều Tịch nhìn cô đi xa, nhìn lái xe nói: "Cậu đi theo cô Triệu, âm thầm bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không được để cô ấy phát hiện ra."
Anh không thể để cho Vũ Đồng lại làm ra chuyện làm anh kinh hãi nữa.
"Vâng, tổng giám đốc Cố."
Lái xe lập tức xuống xe, đi theo Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng đi trên đường lớn, nhìn thành phố quen thuộc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vì sao không có ai tin tưởng cô?
Cô cứ đi không có mục đích, đi mãi đi mãi liền đi tới quảng trường trong thành phố.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!