Nghe lời anh nói, Tô Vũ Đồng chỉ cười trừ, Hồ Hạ thì tỏ ra bình tĩnh, nói: “cậu mẹ này mẹ kia, nói một đống, đầu tôi phình ra rồi, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình, chuyện riêng của sếp không nên bàn là tốt nhất, mau ăn đi, lát nữa là nguội đấy.”
Ở trong tập đoàn lâu rồi, anh biết rõ quy tắc này, đối với cấp trên nhiều hơn chuyện chi bằng ít đi một chuyện!
Tiểu Ngô vốn vẫn còn muốn nói, nghe Hồ Hạ bảo vậy, cảm thấy rất đúng, vậy là không tiếp tục nữa, cầm cốc nước chanh của mình lên cười nói với Tô Vũ Đồng và Hồ Hạ: “Chúc mừng hai vị thăng chức, con đường phía trước luôn rộng mở!”
Khó trách hai người bọn họ đều có thể nói chuyện với anh, bọn họ thăng chức, anh thực sự mừng cho bọn họ.
Hồ Hạ và Tô Vũ Đồng cùng cười, cũng nâng cốc nước của mình lên cạn ly với Tiểu Ngô, ba người bắt đầu vui vẻ ăn cơm.
Bọn họ bên này vui vẻ, nhà họ Tô lại sắp náo loạn tung trời rồi, bên ngoài biệt thự nhà họ Tô sáng sớm đã có mấy phóng viên đến, muốn phỏng vấn Tô Vũ Nồng, cô ta không biết phải làm sao mới được, luôn không chịu ra ngoài, bực bội trong phòng ném đồ đạc trút giận.
Người làm trong nhà thấy cô ta giận dữ như vậy, không ai dám lại gần phòng cô ta, nơm nớp lo sợ đứng ở lối đi.
Lâm Yên Nhiên từ ngoài trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy trên tầng tiếng “Choang choang choang!”, không cần nhìn, bà ta cũng biết Tô Vũ Nồng làm gì.
Thấy con gái mình, gặp phải chuyện lại không bình tĩnh, bộ dạng tùy tiện này như mới có mười mấy tuổi, bà lập tức chau mày, bước lớn lên tầng.
“Bà chủ.”
Trông thấy Lâm Yên Nhiên đến, người làm đều cúi người nhìn bà.
“Toàn là lũ vô dụng, tại sao không ngăn cô chủ lại, nếu con bé làm mình bị thương, các người chịu trách nhiệm nổi không!”
Lâm Yên Nhiên trút toàn bộ cơn giận trong lòng lên người những người giúp việc, bọn họ bị giọng điệu của bà ta hăm dọa, ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng.
“Cút hết xuống, nhìn thấy phiền, nuôi các người làm gì! Thật là vô dụng.”
Lâm Yên Nhiên thấy bọn họ không lên tiếng liền tức tối, sau khi mắng vài câu, liền vào phòng Tô Vũ Nồng.
“Choảng!”
Bà ta vừa bước chân vào, một chiếc bình thiên nga bằng thủy tinh vỡ vụn, nếu không phải bà ta phản ứng nhanh, thì đã bị đập vào trán rồi.
Mặt Lâm Yên Nhiên nghiêm lại, tức giận nhìn Tô Vũ Nồng đang phát tiết nói: “Vũ Nồng, con làm loạn đủ chưa! Con đã bao tuổi rồi còn làm trò trẻ con này!”
Nghe tiếng Lâm Yên Nhiên, Tô Vũ Nồng ném đồ vừa cầm trên tay xuống, nhào thẳng vào lòng bà ta, nũng nịu khóc: “Mẹ, bây giờ con nhất định đã trở thành trò cười rồi, con phải làm sao đây! Con phải làm sao đây!”
Cô ta tưởng rằng chỉ cần ngồi vững vị trí vợ chưa cưới của Mộ Diệc Thần, Mộ Diệc Thần nhất định sẽ lấy cô ta, nhưng không ngờ anh ta lại thừa nhận Mộ Niên luôn bị giấu đi đó, còn không biết lấy đâu ra một người phụ nữ nói là mẹ của Mộ Niên.
Đính hôn năm năm, đứa trẻ năm tuổi, đây không phải nói với thế giới là quan hệ của bọn họ chỉ là trên danh nghĩa hoàn toàn không có thật sao!
Cô ta lại là người con gái xinh đẹp nhất, biết bao nhiêu con trai nhà giàu mê mẩn cô ta, bây giờ trên đầu lại mọc một cái sừng to tướng.
Cô ta luôn rất cố gắng nịnh nọt muốn đứa con riêng kia chấp nhận mình, nhưng câu bé lại đối xử lạnh lùng với cô ta, sao lại quay đầu cái đã nhận người khác làm mẹ rồi!
Thật y như mẹ ruột của nó, nuôi ong tay áo.
Cô trước giờ chưa từng kiên nhẫn nịnh nọt ai như thế!
Tô Vũ Nồng vừa nghĩ vừa tức, gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, khóc như sắp đứt hơi.
Lâm Yên Nhiên vốn còn định dạy dỗ cô ta mấy câu, nhưng thấy bộ dạng khóc lóc của cô ta, thương xót vượt qua trách cứ, ôm cô ta an ủi: “Được rồi, cục cưng, đừng khóc nữa, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho con!”
Con gái Lâm Yên Nhiên, không thể để người khác tùy ý ức hiếp được!
Tô Vũ Nồng nghe thấy Lâm Yên Nhiên nói sẽ ra mặt giúp cô ta, lập tức nín khóc, đôi mắt ngập nước nhìn bà ta hỏi: “Mẹ, lẽ nào mẹ đã điều tra ra, con rẻ rách được Diệc Thần thừa nhận đó là ai rồi!”
Cô ta cho người mua năm sáu quyển tạp chí, đều đã bị xử lí, vốn không nhìn thấy mặt cô.
Dám cắm sừng cô ta, phải cho cô biết cô ta là ai, nhất định phải xé xác cô!
Lâm Yên Nhiên lấy từ trong túi một bức ảnh ra đưa đến trước mặt cô ta, nói: “Đây là mẹ mua với giá cao từ một phóng viên của tạp chí T, con tự xem đi.”
Tô Vũ Nồng lập tức đưa tay lấy tấm hình, sau khi xem xong, có chút không tin nắm lấy cuốn tạp chí, cẩn thận so sánh.
So sánh xong lông mày cô ta dựng lên, trong ánh mắt chứa đầy thù hận, “bịch!” quăng cuốn tạp chí và bức ảnh xuống đất, điên tiết nói: “Lại là cô ta!”
Cô ta và Tô Vũ Đồng lớn lên cùng nhau, sao cô ta lại không sớm nhận ra!
Nhìn mặt Tô Vũ Nồng tức đến biến dạng, Lâm Yên Nhiên nói với cô ta: “Nói đi, bây giờ con định thế nào?”
Người thì bà ta đã giúp điều tra ra rồi, bà ta muốn xem xem cô ta định giải quyết chuyện này như thế nào.
Khóe miệng Tô Vũ Nồng nhăn lại, nhìn Lâm Yên Nhiên nói: “Mẹ, mẹ giúp con nghĩ cách đi, trong đầu con bây giờ rất rối, con thực sự không biết phải làm sao?”
Chuyện này liên quan đến tương lai và danh dự của cô ta, cô ta không dám làm bừa, hai lần trước cô ta đều thất bại rồi, lần này chỉ có thể nhờ mẹ thôi.
Lâm Yên Nhiên thấy cô ta lần này cuối cùng không bồng bột , có chút yên tâm, nói: “Được rồi, không cần vội, mẹ nhất định sẽ trả thù giúp con!”
Tô Vũ Đồng trong lễ kỉ niệm 50 năm lần trước khiến bà ta bẽ mặt, lần này lại đe dọa đến con gái bà ta, bà ta nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Tô Vũ Nồng luôn rất ỷ lại vào Lâm Yên Nhiên, nghe bà ta muốn trả thù cho mình, tâm trạng lập tức tốt lên.
Bởi lẽ mẹ ra tay, chưa từng thất bại bao giờ.
Tô Vũ Đồng cô lại dám cướp vị trí cô chủ nhà họ Mộ với tôi, lần này cô chết chắc rồi!
Khi cô đang tưởng tượng Tô Vũ Đồng thảm thương như thế nào, một người giúp việc rón rén đi vào, nói: “Bà chủ, cô chủ, ông chủ về rồi ạ, bảo hai người đến phòng khách gặp ông ấy.”
Tô Vũ Nồng nghe thấy lời người giúp việc nói, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sắc mặt bố tôi như nào?”
Bố là một người nghiêm khắc, xảy ra tin tức như vậy, cổng nhà lại tụ tập đông phóng viên như thế, trong lòng cô thực sự hoang mang.
Người giúp việc trả lời: “Không tốt lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!