Diêm Tịnh cười uống một hơi hết ly rượu trong tay.
Rượu đã cạn, thức ăn đã hết, bọn họ vẫn chưa có ý định giải tán, Tô Vũ Đồng nhìn điện thoại đã tám giờ rồi, cô đã hứa với Niên Niên phải ở cùng cậu bé, cô không thể thất hứa.
Vậy là nhìn các đồng nghiệp đang ngồi xin lỗi nói: “Các bạn đồng nghiệp, nhà tôi có chút việc, mọi người chứ ăn từ từ tôi đi trước nhé.”
Nói xong, nhìn Diêm Tịnh nở nụ cười: “Cảm ơn sự chiêu đãi của phó giám đốc Diêm.”
“Tiểu Tô à, đây vẫn chưa đến đâu cả, sao cô có thể đi được, lát nữa anh Hồ còn mời mọi người đi hát nữa.” một vị đồng nghiệp nam liền lên tiếng.
Những đồng nghiệp khác nghe vậy, đều nhộn nhạo lên giữ cô lại.
Tô Vũ Đồng biết bọn họ không có ý xấu, chỉ là muốn mọi người cùng nhau vui vẻ một chút, vậy là nâng ly của mình lên rót rượu vào, nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi thực sự có việc, thực sự phải đi, ly này tôi xin cạn vì sự kính nể.”
Nói xong thoải mái uống một hơi hết ly rượu trong tay.
Thấy cô có lòng như vậy, mọi người cũng không làm khó nữa, đều nâng ly uống cùng cô một ly.
“Vũ Đồng à, cô có việc thì về trước đi, sau này chúng ta lại tụ tập.” Diêm Tịnh cũng không gây khó dễ cho cô cười bảo.
Nghe Diêm Tịnh nói vậy, Tô Vũ Đồng cười đáp: “Cảm ơn phó giám đốc Diêm.”
“Tiểu Tô, tôi đưa cô đi?” Tiểu Ngô xung phong đứng lên.
Tô Vũ Đồng chỉ chỉ vào ly rượu trước mặt anh, tủm tỉm cười nói: “Anh không sợ chú cảnh sát mời anh đi uống canh giải rượu, thì anh đưa tôi đi.”
“Ha ha ha!”
Mọi người đều cười, Tiểu Ngô có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất, vậy cô cẩn thận chút, về đến nhà nhắn một tin cho chúng tôi.”
Cô thân con gái một mình, vừa uống một lúc nhiều rượu như vậy, anh có chút không yên tâm.
“Không sao, mọi người chơi tiếp đi, tôi đi đây.”
Tô Vũ Đồng nhìn Tiểu Ngô bằng ánh mắt yên tâm, lấy túi xách vẫy tay chào mọi người, sau đó ra khỏi phòng riêng.”
Đi được vài bước bị một cơn gió lạnh thổi vào, rượu trong cơ thể cô đã bắt đầu ngấm rồi, dạ dày quặn lên, cảm thấy bản thân muốn nôn, cô lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô chạy vội quá, phút chốc liền đụng phải một thân thể cường tráng, bởi vì đâm phải cô không nhịn được nữa, nôn thẳng vào người đó.
Sau khi nôn xong cô tỉnh hơn rất nhiều, thấy mình làm bẩn quần áo của người ta cô lập tức cúi đầu lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu, bộ quần áo này của anh bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”
Cố Triều Tịch sống đã hai mươi sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám nôn lên người anh, đầu lông mày lạnh lùng nhăn lại, đôi mắt thâm hiểm kia phút chốc liền trở lên lạnh lẽo như mũi dao.
Nhưng khi anh nhìn rõ người xin lỗi đối diện là Tô Vũ Đồng sự tức tối đó liền biến thành nụ cười: “Cô chắc chắn cô muốn đền?”
Hóa ra là cô, anh đã tìm cô rất lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp được ở đây, xem ra duyên vẫn chưa đứt.
Giọng nói của Cố Triều Tịch rất dễ nghe, giống như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình, thần bí mà làm người ta xao xuyến.
Tai của Tô Vũ Đồng sắp rụng ra rồi, trong lòng đột nhiên có một sự kích động muốn nhìn thử mặt anh ta, lập tức ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên mắt cô bỗng rực sáng.
Một người đàn ông điển trai thần bí, so sánh với Mộ Diệc Thần không kém là bao.
Quả thực là một chín một mười.
Chói mắt, thực sự chói mắt.
Thấy ánh mắt sáng rực của Tô Vũ Đồng nhìn mình, Cố Triều Tịch cười, gọi một tiếng: “Cô ơi?”
Tô Vũ Đồng bị tiếng gọi của anh, liền nhận ra bản thân vừa có chút thất lễ, ngượng ngùng cắn môi, cô cúi đầu lấy giấy và bút từ trong túi xách ra.
Nói với Cố Triều Tịch: “Xin lỗi anh, bây giờ tôi không mang nhiều tiền, tôi viết cho anh giấy nợ được không? Đợi tôi có tiền nhất định sẽ trả lại anh, xin lỗi đã làm anh thành như vậy, tôi thực sự rất xin lỗi, xin hỏi tên anh là?”
Cô viết giấy ghi nợ đương nhiên phải hỏi rõ tên người cho vay, đây là có trách nhiệm với người ta, cũng là có trách nhiệm với mình.
Thấy cô luôn miệng xin lỗi, còn viết giấy ghi nợ cho mình, ý cười trong mắt Cố Triều Tịch biến thành vô cùng thích thú, mấp máy đôi môi gợi cảm nói ba chữ: “ Cố Triều Tịch.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy tên anh cây bút trong tay liền nghiêm túc chuyển động, viết mấy hàng chữ lại hỏi: “Anh Cố, chiếc áo sơ mi này của anh bao nhiêu tiền?”
Cô không giàu có, cái giá này nhất định phải viết rõ ràng.
Cố Triều Tịch sợ cô quá áp lực, cố tình giảm giá tám mươi phần trăm chiếc áo của mình, trả lời: “Không đắt, chỉ một trăm triệu thôi.”
Tô Vũ Đồng vốn tưởng cùng lắm là mấy triệu, không ngờ lại đến một trăm triệu, tay hơn run run.
Đây là rắc rối mình tự nhảy vào, lên cô không thể chối bỏ, vậy là chỉ đành tê liệt cả đầu tiếp tục viết, viết xong cô ký tên mình xuống dưới, hai tay đưa giấy nợ cho Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch cười nhạt, đưa bàn tay thon dài trắng trẻo nhận lấy giấy nợ, mắt nhìn thẳng nụ cười trên khéo miệng liền rộng hơn.
Cô gái này, có chút thú vị.
Một bộ quần áo, cô lại muốn trả góp.
Tô Vũ Đồng thấy anh không lên tiếng, trong lòng có chút bồn chồn, ngượng ngùng nói: “Anh Cố, nếu anh không có ý kiến gì, thì tôi đi trước, nhà tôi còn có việc.”
Cố Triều Tịch cười bí hiểm nói: “Có, số điện thoại của cô là bao nhiêu?”
Tô Vũ Đồng tưởng là Cố Triều Tịch không yên tâm về cô, lấy lại giấy nợ ghi thêm số điện thoại của mình ở dưới tên, sau đó đưa lại cho anh nghiêm túc nói: “Anh Cố, anh yên tâm, mười năm hàng tháng tôi nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.”
Ngày mười năm là ngày Hoa Thành phát lương, một trăm triệu cô chia làm bảy tám tháng mới trả hết.
Cố Triều Tịch cầm lại giấy nợ, nhìn số điện thoại được viết thêm kia khóe miệng cười đầy ẩn ý, nói: “Cô có thể về rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!