Lông mày hơi nhíu lại, trong mắt cô lóe lên tia u ám, đứng dậy đi đến cửa phòng ăn, nhìn ra phía phòng khách không xa.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Mộ Niên thấy cô có vẻ thần bí, lập tức đến đằng sau cô, ngước gương mặt nhỏ hiếu kì lên hỏi.
“Suỵt.”
Tô Vũ Đồng lập tức ra hiệu im lặng cho Niên Niên, sau đó nhẹ nhà nói: “Niên Niên thấy chiếc hộp trên ghế kia không? Là dì Nghiên Nghiên cho con đấy, con tự chơi một lát, mẹ đứng đây chút nhé.”
Cả nhà Lâm Yên Nhiên đến giờ này, tuyệt đối không phải đến để làm khách, lẽ nào là vì tin tức trên báo?
Trong lòng cô bỗng nổi lên hứng thú, muốn xem xem Mộ Diệc Thần sẽ xử lí ra sao!
“Vâng!”
Niên Niên gật gật đầu ngoan ngoãn đáp, sau đó quay người chạy đến chiếc hộp nhỏ có dây bện màu hồng ở trên ghế, đưa ta kéo khóa mở ra, chỉ thấy trước mặt toàn là đồ ăn vặt cậu bé chưa từng ăn thử, không có cái nào giống như mất loại lần trước ăn.
Cậu bé thích thú, bắt đâug mở từng gói nếm thử.
Cửa phòng khách, Tô Vũ Đồng vẫn chăm chú quan sát động tĩnh ngoài phòng khách.
Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên đứng đối diện bà Mộ, Tô Vũ Nồng tuy đứng phía sau bọn họ, nhưng ánh mắt lại đưa tình nhìn Mộ Diệc Thần, trên mặt có đôi phần thẹn thùng.
Bà Mộ im lặng nâng ly trà lên chầm chậm uống, gương mặt Mộ Diệc Thần thì lạnh lùng, không muốn nhìn Tô Vũ Nồng lấy một cái.
Không gian dường như bị ngưng đọng, không khí có chút ngượng ngùng, Tô Thành Kiệt lên tiếng trước: “Bà Mộ, tôi là người thẳng thắn, không vòng vo nữa, tối nay tôi đem con gái trong nhà đến đây, là có chuyện muốn hỏi.”
Sự lớn mạnh nhà họ Mộ nhà họ Tô không thể so bì được, cho nên bà Mộ không mời bọn họ ngồi, bọn họ không ai dám ngồi, nhưng lời vẫn phải nói.
Dù sao tối nay cũng là vì giành lại lợi ích của mình mà đến.
Sợ phóng viên đi theo, bọn họ đặc biệt đợi đến khi trời tối mới ra ngoài, trên đường lượn đến mấy vòng, đổi hai cái xe mới đến nhà họ Mộ.
Nghe ông nói, bà Mộ đặt ly trà xuống, tao nhã ngồi ngay ngắn, mỉm cười nói: “Ồ? Không biết tổng giám đốc Tô muốn hỏi gì vậy?”
Tô Thành Kiệt lấy từ trong túi ra quyển táp chí có in hình cả nhà ba người của Mộ Diệc Thần, bước hai bước nghiêm chỉnh đặt trước mặt bà Mộ.
Nói: “Mong bà Mộ bảo tổng giám đốc Mộ cho chúng tôi một lời giải thích, bởi vì chuyện này, giá cổ phiếu Tô Thị của tôi bị rớt thê thảm, tổn thất nghiêm trọng, con gái cũng bị chuyện này quấy rầy, đau lòng hết cả ngày.”
Tô Thành Kiệt không giống như Lâm Yên Nhiên, ông tuy là bố vợ tương lai của Mộ Diệc Thần, nhưng lại luôn không dám tự cho mình là người lớn, đều xưng hộ với anh là tổng giám đốc Mộ.
Bà Mộ không nhìn quyển tạp chí lấy một cái, ngước mắt lên rất thẳng thắn hỏi: “Không biết tổng giám đốc Tô muốn Lucas giải quyết thế nào?”
Mộ Diệc Thần không thích nói chuyện với nhà họ Tô, cho nên bà thay anh hỏi.
Lâm Yên Nhiên thấy tình huống này lập tức cười chen miệng vào: “Bà Mộ, Vũ Nồng và Diệc Thần đã đính hôn năm năm rồi, cũng đến lúc bàn chuyện cưới xin, chỉ cần chúng nó kết hôn, tất cả vất đề đều có thể giải quyết.
Vũ Nồng nhà chúng tôi đối với Diệc Thần là thật lòng thật dạ, hôm nay lúc phóng viên vây kín cổng phỏng vấn, con bé đều hướng về Diệc Thần.”
Về lí thì bọn họ đều đúng, trách nhiệm này thuộc về bên Mộ Diệc Thần, bà ta tin bà Mộ biết rõ, cho nên cố ý nhắc đến phóng viên, muốn gây sức ép.
Tô Vũ Nồng nghe thấy mẹ mình nhắc đến chuyện kết hôn, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Mộ Diệc Thần càng si mê.
Người đàn ông này ưu tú không nói hết được, cô ta thực sự muốn nhanh chóng có được anh.
Chỉ cần bọn họ kết hôn, cô sẽ có quyền làm mưa làm gió ở Hoa Thành, dẫm chết Tô Vũ Đồng chỉ như dẫm chết một con kiến.
Tô Thành Kiệt thấy Lâm Yên Nhiên lại nói ra chuyện kết hôn sớm như vậy, cũng ngầm thừa nhận đây là ý của mình, đợi bà Mộ cho ông một câu trả lời.
“Lucas, ý con sao?”
Bà Mộ thấy Lâm Yên Nhiên nhắc đến phóng viên, nhấc môi gọi Mộ Diệc Thần một tiếng.
Tô Vũ Đồng trốn trong phòng ăn cười lạnh nhạt, thì ra cả nhà Lâm Yên Nhiên tối nay qua đây là để ép hôn, cô muốn xem xem Mộ Diệc Thần có đồng ý không.
Mộ Diệc Thần lười nhác tựa lưng lên sofa, đôi chân vắt chéo tự nhiên, đôi mắt không chút gợn sóng giọng điệu bình thản nói: “Con vẫn chưa muốn kết hôn, còn về tổn thất gây ra cho Tô Thị, sẽ do Hoa Thành gánh vác.
Các ông gần đây không phải vừa nhắm được một miếng đất, muốn xây trung tâm thương mại quy mô lớn sao? Đất tôi đã mua rồi, tôi còn đầu tư cho các ông hai mươi tỉ.”
Hai mươi tỉ!
Tô Thành Kiệt nghe thấy con số này vui mừng cảm thấy máu trong người sắp trào ra rồi, không hổ danh là nhà họ Mộ, không những hứa sẽ bồi thường thiệt hại cho ông, còn đầu tư cho bọn họ, ra tay thật hào phóng.
Nhìn chồng mình vui mừng ra mặt, Lâm Yên Nhiên ho một tiếng, “khụ khụ!” sau đó nhìn ông một cái.
Đây không phải thứ bà ta muốn,bà ta muốn toàn bộ tài sản của Hoa Thành đều nằm dưới tên con gái mình, mấy miếng lợi nhỏ trước mắt này có là gì!
Bọn họ muốn hướng mắt ra xa chút.
Tô Thành Kiệt nghe thấy tiếng ho của bà ta lại nhìn ánh mắt đó, lúc này mới nhớ đến chuyện đám cưới của con gái mình, đầu óc lập tức tỉnh táo lại chút, nói: “Tổng giám đốc Mộ, không kết hôn sao được, Vũ Nồng đã đợi cậu năm năm rồi, con gái một đời có mấy lần năm năm chứ?”
Vẫn phải đợi, anh rốt cuộc muốn con gái mình đợi đến bao giờ?
Nghe Tô Thành Kiệt nói như vậy, Lâm Yên Nhiên lại cười chen miệng vào: “Diệc Thần à, dù sao thì các cậu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vậy cứ lấy mảnh đất đó và hai mươi tỉ đầu tư kia làm lễ vật đi? Tháng sau có nhiều ngày đẹp, rất thích hợp để kết hôn, cậu chọn một ngày, chúng ta chuẩn bị chuyện đám cưới.”
Tô Vũ Nồng nghe lời Lâm Yên Nhiên nói, mặt mày mong đợi, thể hiện ra bộ mặt xinh đẹp nhất của mình, tranh thủ thười cơ thể hiện thái độ: “Diệc Thần, em biết em vẫn chưa được hoàn hảo, nhưng mong anh tin em, sau khi kết hôn, em nhất định sẽ cố gắng biến thành mẫu hình mà anh muốn, em sẽ hiếu thuận với bà Mộ, còn yêu thương Niên Niên như con đẻ của mình.”
Tô Vũ Đồng đang trốn nghe thấy lời nói của Tô Vũ Nồng và Lâm Yên Nhiên, lộ ra nụ cười lạnh ngắt.
Hai mẹ con này chỉ tính toán có lợi cho mình, tính cũng giỏi thật!
Bụng dạ đúng là không phải tham bình thường, muốn đất muốn tiền cuối cùng còn muốn con trai cô.
Bọn họ là người thế nào, cô rõ hơn ai hết, Niên Niên mà rơi vào tay bọn họ thì chỉ có đường chết.
Muốn làm mẹ của con cô, tuyệt đối không được!
Nghĩ đến đây cô quay lại nhìn Niên Niên, nói: “Niên Niên, con ăn chậm thôi, mẹ ra phòng khách lấy ít đồ.”
Cho dù Mộ Diệc Thần ra quyết định như nào, cô cũng phải dùng hết sức lực bảo vệ con mình.
Đã đến lúc gặp mặt gia đình người bác cả thân yêu rồi.
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!