Mãi mới chạy tới cửa phòng liền vội vã mở cửa chạy tọt vào trong, thở hổn hển dựa trên cánh cửa, lúc này cô mới có cảm giác được sống lại, quả là đáng sợ quá đi, căn nhà này đáng sợ quá!
Cố Mộng Diệp vừa đi vệ sinh xong đi ra ngoài, thật ra phòng hắn cũng có nhà vệ sinh nhưng sợi dây bóng đèn đã bị hư nên bật không lên, vì thế mà hắn mới đi qua phòng vệ sinh chung khác của căn nhà, giải quyết xong bước ra ngoài mở cửa tính đi về ngủ tiếp lại bị tiếng chạy trong đêm làm hắn chú ý, dù sao cũng là đã quá nửa đêm nên căn nhà rất yên ắng, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được đi, ngay cả cái cửa nhà vệ sinh hắn cố ý mở nhẹ mà còn kêu lớn như vậy, nói cũng có chút buồn cười do ngôi nhà này quá lớn lại nhiều phòng, mà chỉ có một mình Thẩm Nhạc Thần ở nên những căn phòng khác tuy không đóng bụi nhưng do không mở lâu ngày nên nó có chút khó mở.
Cố Mộng Diệp bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô gái đi về cùng với Thẩm Nhạc Thần đang đứng trước cửa của y, ban nãy đi ngoài không thấy cô ấy giờ lại thấy nhưng là đang trong bộ dạng sợ hãi, khóc lê hoa đái vũ.
Hình như cô ấy đang gọi Thẩm Nhạc Thần mở cửa nhưng người nào đó lạnh lùng chẳng thèm nói hay lên tiếng, để mặc cô ở bên ngoài khóc đến đáng thương, Cố Mộng Diệp đứng trên hành lang âm thầm thiết lập một đống nội dung ngược thân máu chó.
Chắc là hai người xảy ra chuyện gì đó cãi nhau, Thẩm Nhạc Thần tức lên đuổi người nọ ra ngoài, dù sao bộ đồ ngủ cô gái kia đang mặc có chút lỏng lẽo như sắp rớt, hẳn là đang làm chuyện đại sự lại bị chọc giận nên Thẩm Nhạc Thần đuổi người ra, sau đó cô gái yếu ớt thấy căn nhà vào ban đêm rất đáng sợ liền khóc lóc xin vào ngủ, nhưng người nào đó một câu cũng chẳng nói, mãi một lúc sau chắc là y nói gì đó hẳn là nói cô đi phòng khác mà ngủ, vì thế mà cô gái không gõ nữa khuôn mặt có chút buồn bã xen lẫn sợ hãi và tức giận rồi chạy nhanh xuống tầng trệt vào phòng khác ngủ.
Cố Mộng Diệp cũng bị cái suy nghĩ này của mình tẩy não luôn rồi, thầm tán thành với cốt truyện mà hắn đã nghĩ ra này rồi lắc đầu 'chậc chậc' vài cái, sau đó cũng xoay người đi về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi đang ngồi ăn sáng, Cố Mộng Diệp nghe được từ miệng của cô gái được Thẩm Nhạc Thần mang về này là cô sẽ ở đây vài ngày.
Lý do vì sao hả? Vì nhà cô gái này có việc phải đi đột xuất mà để con gái ở nhà một mình không an toàn liền đưa qua cho Thẩm Nhạc Thần chăm.
Cố Mộng Diệp nghe loáng thoáng chỉ có thể cười ha ha, đừng nói hắn nghe lén thật ra tính hắn chẳng quan tâm mấy cái việc không liên quan đến mình đâu, nhưng người nào đó cứ như cố ý lại như vô tình nói lớn cho hắn nghe, làm hắn còn nghĩ người nào đó đang muốn tranh sủng với hắn vậy, muốn làm hắn biết là cô sẽ ở đây vài ngày nên đừng có làm cái gì quá phận, khiến hắn có một giây còn nghĩ bản thân đang ở thời cổ đại, gặp tình cảnh chính thất đấu với tiểu tam.
Nghe vào liền biết người nhà cô gái này cũng có tâm tư khá lớn với Thẩm Nhạc Thần đi, dù sao cũng là con gái cưng cành vàng lá ngọc, lại sẵng sàng đẩy con gái đến ở với một người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức, hắn còn không biết rõ sao?
Chỉ là Cố Mộng Diệp cảm thấy chuyện này không có gì phải làm lớn cả, dù sao nếu đưa con gái qua nhà người khác ở hẳn cũng nên nói với gia đình Thẩm Nhạc Thần rồi đi, có thể nói là nhà họ Thẩm hẳn là đồng ý nên dù Thẩm Nhạc Thần có không muốn thế nào cũng chẳng làm được gì cả.
Mà Cố Mộng Diệp chỉ có thể thả buồn cho ai đó thôi, hắn ở với người nào cũng gần nửa năm rồi đi làm sao không biết tính người đàn ông này? Bản tính lãnh thổ lớn vô cùng rất ghét có ai đó vào nơi y ở, mà hắn lại may mắn được vào ở nên phải tu được mấy kiếp mới được vậy chứ!?
Cố Mộng Diệp ban đầu biết được chuyện này tim nhói lên rất nhiều, đêm qua khi biết được người nào đó mang nữ nhân về hắn quả thật không ngủ được, nghĩ đến việc hai người đó lăn lộn qua lại với nhau chỉ hận không thể xông thẳng vào phòng hai người tách đôi nam nữ đó ra!
Từ khi biết được bản thân có chút tình cảm với Thẩm Nhạc Thần hắn cũng chẳng ngại từ chối cảm xúc này, vì y đẹp lại luôn quan tâm hắn, mà hắn thì không cưỡng lại được sự quan tâm này nên thích người kia cũng là dễ hiểu tuy nhiên...
Hắn nhận ra mình không phải là gì với Thẩm Nhạc Thần cả, nhìn thì có vẻ thân nhưng thật ra hắn với y lại cách nhau rất nhiều, cảm giác nói với hắn người đàn ông luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại ấm áp này có gai một cái gai tẩm độc chết người.
Cố Mộng Diệp là ai?
Hắn không bao giờ để bản thân xuống dốc vì những chuyện như vậy nên rất nhanh đã chỉnh lại bản thân, tại sao lại vì một cái cây mà bỏ cả rừng cây?
Mối tình đầu chết yểu thì thôi vậy, dù sao người ta cũng từng nói tình đầu là tình dang dở đến được cũng chỉ là thoáng qua.
Thế là Cố Mộng Diệp thoát khỏi mớ suy nghĩ này tiếp tục chuyên tâm ăn cháo trắng với trứng muối.
À quên mất ban nãy hắn biết được người mà Thẩm Nhạc Thần mang về là Triệu Thi đó!
Mà vừa nghĩ đến cái tên này thì người cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, hôm nay Thẩm Nhạc Thần có việc nên đã rời nhà sớm, còn tử tế chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người bọn họ.
Triệu Thi ngồi trước mặt Cố Mộng Diệp dịu dàng mở bao nilong ra lại từ tốn mở hợp cháo rồi cầm thìa múc một muỗng ăn nhẹ nhàng, đối lập với cái người đang ăn như hổ đói là Cố Mộng Diệp đây.
Mọi động tác của Triệu Thi đều thể hiện cô là người cho học thức có gia giáo, chỉ nội việc ăn một tô cháo phàm tục nhưng khi vào tay cô lại như biến thành một tô cháo mỹ vị nhân gian, mà Cố Mộng Diệp bên kia từ chối cho ý kiến.
Hỏi: Nếu có người ăn một tô cháo mà cũng sang trọng như vậy trước mặt bạn, bạn sẽ có cảm giác gì?
Đáp: Tô cháo đang ăn chẳng khác gì ăn sáp!
Cố Mộng Diệp từ bé đã được dạy những lễ nghi này ở Cố gia có thể nói là những gì hắn học còn nhiều hơn Triệu Thi ăn cơm, vì hắn là con đầu nên mọi ánh nhìn của mọi người trong gia tộc sẽ nhìn hắn rồi đánh giá hắn.
Vì thế từ bé tuy không được cha mẹ yêu thương nhưng mọi lễ nghi và ứng xử Cố Mộng Diệp đều phải học, không chỉ học mà còn bị cưỡng ép học những cấp bậc quá mức khi hắn còn nhỏ.
Nhưng từ khi cả hai người kia đều có gia đình mới cho mình lại có thêm hai đứa em ra đời thì mọi việc học này của hắn cũng đã được giảm lại, vì sao hả?
Bởi vì hắn không cần phải xuất hiện ở những bữa tiệc sang trọng và lớn khác nữa, ban đầu hắn còn được dẫn đi giao lưu ở vài bữa tiệc nhưng từ khi hai đứa em kia ra đời thì không còn nữa.
Mọi lễ nghi trên bàn ăn Cố Mộng Diệp rõ chứ, nhưng cuộc sống dần khiến hắn không còn giữ cái lễ nghi đó nữa, vì nếu trong nhà Cố gia hắn không dậy sớm nuốt cơm không nhanh thì sợ rằng sẽ chẳng còn gì để ăn, nếu ra ngoài đường ăn không nhanh thì sẽ không kịp giờ làm việc, còn không sẽ bị giành thức ăn.
Nên khi nhìn thấy một Triệu Thi đang nổ lực thể hiện mình là một đứa cháu có quyền có thế, thành thục lại quý phái như vậy, hắn đương nhiên nhớ đến bản thân khi đó đã cố gắng như thế nào để có thể thu hút được mọi ánh nhìn từ mọi người, sợ sẽ bị mọi người chán ghét cha mẹ lạnh nhạt.
Vì thế mà Cố Mộng Diệp hai mươi bốn tuổi không chấp nhặt với cô nhóc này, chỉ tiếp tục ăn phần cháo của mình.
Triệu Thi thấy người trước mặt không để ý đến mình liền có chút khó chịu, cô cố ý thể hiện sự tao nhã của mình với hắn vậy mà hắn một chút biểu cảm cũng chẳng cho cô!
Phải biết so sánh bản thân của hắn với cô chứ!
Nhìn đi ai mới là người hợp với Thẩm Nhạc Thần!