Sau khi Cố Mộng Diệp người duy nhất còn giữ được lý trí làm thủ tục đặt phòng với lão, liền lôi kéo lão già nặng mấy kg này vào thang máy, hắn còn nghĩ có khi nào lão già này chơi khăm mình hay không?
Đi được nhưng chẳng chịu đi! Nếu lão có nhan sắc thì hắn đây sẽ cắn răng mà đưa người tới cửa rồi xơi, nhưng hiện tại lại là một lão già béo này thì hắn rất chê nha, có treo trước miệng cũng không ăn!
Vào được cửa phòng Cố Mộng Diệp như buông bỏ được cục mỡ nặng chục kg này một phát lên giường, còn mình thì ngồi dưới đất thở dốc.
Mẹ nó mất nửa cái mạng vì lão này mà!
Cố Mộng Diệp lợi dụng lúc lão đang nằm trên giường thở phì phò, tay còn đang mò lung tung trên cơ thể của hắn, lấy từ trong người ra một vỉ thuốc ngủ đã được hắn chuẩn bị sẵn bỏ hai viên vào chai nước hắn cũng tiện đường mua, rồi tỏ ra quan tâm lại gần lão đỡ người lão dậy bật chế độ tình nhân có trách nhiệm.
"Hạ Tư ~ em đi đâu vậy không phải muốn cùng ta làm tình sao?". Lão dựa vào người Cố Mộng Diệp đưa bàn tay nhăn nheo của mình ra vén chiếc váy màu xanh đen lấp lánh lên, chiếc đùi trắng nõn gần như phát ra ánh sáng trong căn phòng đầy ánh đèn ám muội lộ ra ngoài lớp váy, khiến lão nhìn có chút mê mẫn.
Cố Mộng Diệp cũng không vội, để gã thoải mái chạm vào hắn, còn bản thân mình thì vẫn tiếp tục thực hiện hành vi dụ dỗ, điều chỉnh giọng nói yểu điệu. "Gíam đốc Vương~ ngài mau uống chút nước cho tỉnh táo thì mới làm được chuyện chứ?".
Bàn tay đang sờ mó gần như sắp chạm vào nơi đang ẩn giấu kia thì khựng lại, mắt lão bị cái bàn tay mảnh khảnh trắng nõn mềm mại kia thu hút, lão cầm lấy chai nước trong tay hắn ngoan ngoãn uống không chút nghi ngờ.
Cố Mộng Diệp bên cạnh quan sát, đáy mắt màu nâu nhạt trong căn phòng thiếu sáng nhìn thấy chai nước đã bị uống một nửa thì lóe lên tia chết chóc, khóe môi khẽ câu lên nham hiểm.
Hoàn thành bước đầu tiên.
Hắn không chút do dự đẩy ngã lão lên giường rồi ngồi hẳn lên người lão, giở chiêu quyến rũ ra nói chuyện với lão nhằm để thuốc ngủ có thời gian phát huy tác dụng.
"Trước khi chúng ta làm chuyện quan trọng thì hãy chơi một trò chơi đi~".
"Em muốn chơi trò gì? Không bằng vừa làm vừa chơi có được không?". Lão Vương giương đôi mắt đầy dục vọng t.ì.n.h d.ụ.c nhìn cơ thể quyến rũ và khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện trong bóng tối trước mặt, giọng nói cũng đầy vẻ cưng chiều.
"Chơi trước tạo cảm giác kích thích đi, em hỏi một câu ngài trả lời một câu nếu hợp ý em, em sẽ cởi từng cúc áo sơ mi trên người ngài~". Hắn đưa bàn tay thon dài chạm vào chiếc cúc áo đầu tiên vuốt ve nó, giọng nói có chút tư tình dục vọng.
"Được". Nghe thấy có vẻ thú vị gã liền đồng ý ngay lập tức, sau đó bật cười vuốt ve cái đùi đang lộ ra bên ngoài, đang để ngang hông của lão. "Tiểu yêu tính từ đâu xuất hiện thế không biết, quả là biết làm hài lòng dục vọng của người khác".
"Vậy câu hỏi đầu tiên em hỏi đó là, ngài có thấy em đẹp không?". Cố Mộng Diệp mỉm cười quyến rũ, chân mày khẽ nhướn lên bàn tay đặt trên yết hầu của lão khẽ lướt xuống cái áo sơ mi của lão.
Lão bị một loạt hành động này làm cho choáng váng, đầu óc có chút không suy nghĩ kịp, bị sự quyến rũ của mỹ nhân trước mặt mà ý loạn tình mê. "Đẹp, em đẹp lắm".
Cố Mộng Diệp mỉm cười, cởi một nút áo của lão. "Em đẹp như vậy thì có xứng đáng với mọi thứ không?".
Vương Bần: "Xứng đáng".
Cố Mộng Diệp giơ tay lên nâng chiếc cằm thon gọn của mình, giả vờ trầm ngâm. "Vậy em có một thắc mắc, công ty của ngài lớn như vậy hẳn là đã thành lập lâu đời lắm rồi nhỉ?".
Vương Bần mỉm cười gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hãnh: "Đó là chuyện đương nhiên, do chính tay ta cố gắng mới được như vậy".
"Ngài giỏi như vậy hẳn là những dự án và hợp đồng đều do chính tay ngài tạo ra có phải không~".
"Đúng một phần thôi, có một dự án không phải do ta làm mà là mua được, vừa hay có một dự án ta mới mua được, quả thật rất có tiềm năng ta đang tính đưa nó vào hợp đồng với bên khu du lịch A".
"Vậy ngài để những dự án như vậy ở đâu không sợ bị người bán lợi dụng à?".
"Ta để nó trong két sắt của phòng làm việc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
"Ngài để nó ở một nơi nguy hiểm như vậy không sợ bị gián điệp giả trang vào lấy sao? Không bằng bây giờ ngài mau cất nó ở chỗ khác đi". Cố Mộng Diệp vòng vo không đánh vào trọng tâm tránh để lão hoài nghi, dù hiện tại đầu óc lão đã bị thuốc ngủ và rượu làm nửa tỉnh nửa mê rồi.
"Em nói phải, ta nên để nó ở chỗ khác". Nói rồi gã muốn đứng lên nhưng hình như thuốc đã có tác dụng vì thế mà gã lại nằm xuống thở hổn hển, ánh mắt mất tiêu cự. "Thôi hay để mai đi, bây giờ tự nhiên ta buồn ngủ quá".
Cố Mộng Diệp thấy thành công đã trước mắt liền không vòng vo nữa lộ ra bản chất thật của mình. "Không bằng để em thay ngài đi lấy đi, ngài gọi cho bảo vệ ở công ty cho em vào rồi nói mật mã két cho em để em lấy cho ngài, đêm dài lắm mộng đó".
Lão mơ màng lại bị lời nói ngon ngọt này dụ dỗ liền như bị chuốc thuốc mà gọi cho bảo vệ, sau đó đọc mật mã két cho hắn, đọc xong lão cũng chẳng còn tâm trí mà thức nữa liền nhắm mắt rơi vào giấc ngủ.
Sau khi biết được bản hợp đồng đó đang nằm ở đâu Cố Mộng Diệp không nán lại lâu, cũng chẳng thèm quan tâm chỉnh lại trang phục của bản thân đến chỗ áo khoác của lão lấy thẻ vào phòng công ty của lão rồi nhanh chân ra khỏi nơi kinh tởm này.
Những ngày qua ở gần với lão, Cố Mộng Diệp không một đêm nào ngủ ngon, hắn luôn giật mình thức giấc mà xung quanh căn phòng như có như không lại thoang thoảng mùi nước hoa nồng nặc khó ngửi đó của lão, ngay cả cơ thể bị lão chạm vào cũng bị hắn chà đến đỏ gần như ra máu cũng chỉ sợ chà không ra những vết bẩn, nơi bị gã chạm vào.
Vừa mới mở cửa ra Cố Mộng Diệp liền thấy có bóng ai đó đứng kế bên cửa phòng, có chút chột dạ hắn liền nắm lấy vai áo váy không được chỉnh tề của mình cảnh giác nhìn người đang đứng ở ngoài cửa, hắn ngẩng đầu lên muốn nhìn xem là kẻ nào, còn chuẩn bị lên gối để xử lý người nọ.
Thẩm Nhạc Thần đang đứng trước cửa phòng của hắn khoanh tay nghe ngóng tình hình, liền nghe có tiếng mở cửa vội quay đầu nhìn người đi ra, trong đầu y lúc đó vụt qua một ý nghĩ điên cuồng kì lạ rằng nếu người mở cửa là lão già biến thái ghêm tởm kia, y chắc chắn sẽ một tay bẻ gãy cổ lão.
Mãi đến khi mắt của hai người chạm vào nhau, thì sát ý nồng đậm trong mắt y cũng dần chuyển thành khó chịu. Đáy mắt y rơi trên người của Cố Mộng Diệp y phục trên người không được chỉnh tề phần cổ của váy bị xé rách một mảng thô bạo, vết son trên môi đã nhạt bớt bị kéo dài một đường từ khóe môi kéo dài xuống, trên cổ như ẩn như hiện một vết hôn da thịt màu hồng nhạt như bị muỗi cắn, nhìn là biết kẻ nào đã để lại, ngay cả mùi cơ thể cũng bị nhiễm phải mùi hương nước hoa thối rửa của lão già đó, bộ dáng hiện tại của hắn chật vật đến khó nhìn.
Cố Mộng Diệp không ngờ người đứng ngoài cửa này lại là Thẩm Nhạc Thần khiến hắn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía camera khẽ cau mày, vội vươn tay nắm lấy vạt áo sơ mi của y, nhỏ giọng nói. "Anh không sợ bị camera ghi lại sao? Như vậy nguy hiểm lắm".
Thẩm Nhạc Thần còn đang nhìn chăm chú vết hôn ái muội kia thì bị câu nói này thu hút tầm nhìn đáy mắt cũng lảng tránh sang chỗ khác, y thầm nghĩ 'hóa ra cậu cũng biết có camera sao, vậy mà còn dám nói tôi, cậu không sợ lúc bản thân hành động thì bị camera ghi lại à?', nhưng y quyết định không nói lời này.
Cố Mộng Diệp đang chờ người trước mặt trả lời, vừa thấp thỏm sợ có ai đó sẽ đi ngang qua.
Soạt...Một cái áo khoác mang hơi ấm và mùi hương nước hoa quen thuộc đầy hóc-moon nam tính xâm lược bao phủ cả cơ thể đang lạnh của hắn, sau đó hắn nghe thấy âm thanh trầm khàn nhẹ nhàng bên tai. "Đừng lo, tôi cho người tắt camera rồi, không cần sợ".
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang ở gần mình trong gan tấc, vừa lúc đôi mắt nâu nhạt màu như phát sáng chạm phải ánh nhìn của đôi mắt đen như bóng tối kia.
Cố Mộng Diệp mỉm cười tà mị giơ cái thẻ ra vào phòng công ty như chiến lợi phẩm mang về cho y, giọng đầy tự hào nói ra mật khẩu của két sát và nơi giấu nó. "Tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau lên đường lấy dự án của anh rồi cùng nhau về nhà thôi".
Tay Thẩm Nhạc Thần còn đang nắm hai bên áo khoác choàng cho Cố Mộng Diệp tính buông ra lại nghe thấy lời nói đầy vẻ tự hào như một đứa trẻ đạt được điểm cao về khoe với phụ huynh, thì khựng lại tay đang nắm hai bên áo khoác nắm chặt lại, vô hình chung giam hắn vào trong lòng y.
"Ừm, mau đi lấy rồi về nhà nghỉ ngơi thôi". Đầu óc y lúc đó có chút trống rỗng chẳng nghĩ được gì ngoài đôi mắt nâu nhạt đang phát sáng kia, y chỉ nghe thấy giọng của mình vô cùng nhẹ nhàng cứ như ngay cả bản thân y cũng tự hào về việc người trước mặt này làm vậy.
Y cũng chẳng biết hành động mình lúc này là gì nữa, chỉ biết trong một giây ngắn ngủi nào đó y vô cùng khó chịu với bộ dáng hiện tại của hắn, đặc biệt là mùi hương và vết hôn trên cổ kia của hắn chỉ hận không thể ngay lập tức đem người trước mặt mang vào phòng tắm chà thật mạnh những chỗ lão già biến thái ghê tởm kia chạm vào.
Sớm biết bản thân sẽ khó chịu như vậy y đã không cho hắn sử dụng kế này.
Cố Mộng Diệp nghe vậy hốc mắt có chút đỏ lên, cúi đầu xuống không nói gì, một trận uất ức tràn khỏi đầu hắn, nghĩ đến bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ rồi lại nhớ đến những ngày qua bị lão biến thái kia chạm vào cơ thể, tuy hắn đã bao lần thoát khỏi cảnh leo lên giường cùng với lão nhưng không tránh khỏi phải tiếp xúc thân mật để dành được sự tín nhiệm của lão.
Thẩm Nhạc Thần thấy tâm lý của người trước mặt không ổn, có hơi lo lắng mà nhìn hắn. "Bị dọa sợ rồi phải không?". Y nhẹ giọng hỏi vội khom người xuống bồng Cố Mộng Diệp sắp khóc lên khẽ vỗ về, y không kịp suy nghĩ hành động của mình là như thế nào thì đã thấy bản thân bồng người nọ vào trong lòng đi một khoảng khá xa, và sắp đi ra khỏi khách sạn rồi.
Thẩm Nhạc Thần che đi khuôn mặt của Cố Mộng Diệp để người nọ nằm gọn trong lòng y, rồi cầm điện thoại lên bấm vài cái vào màn hình gọi điện nói chuyện với ai đó. "Đến gặp tôi để lấy tài liệu đi, tôi biết nó ở đâu rồi"
Cố Mộng Diệp nằm ngủ say giấc trên chiếc giường màu xám nhạt, xung quanh căn phòng là mùi hương cà phê nhạt bao phủ cả cơ thể cậu, người trên giường dường như rất thích mùi hương này nên khuôn mặt có chút hõm sâu vào chiếc gối hít thở nhẹ. Chiếc giường mềm mại bao phủ cả người hắn khiến hắn không chút giấu kín mà giương khóe miệng trong vô thức với sự mềm mại này.
Thẩm Nhạc Thần ngồi bên cạnh giường giơ tay lên nhẹ nhàng vén mái tóc ngắn mềm mại đang tán loạn trên trán hắn ra, ngón tay như vô ý như cố tình mà chạm vào vết hôn giữa cổ và xương quai xanh của hắn, chỉ hận không thể làm cho nó biến mất hoàn toàn như cái mùi hương trên người lão.
Không biết vì lý do gì mà Thẩm Nhạc Thần gần như nổi lên một loại xúc cảm muốn cả cơ thể từ trong ra ngoài của Cố Mộng Diệp chỉ có thể là mùi của y, để đám hạ đẳng đó biết người đang nằm trên giường này là người mà y đã đem về cũng thuộc quyền quản lý và sở hữu của y.
Hôm nay hắn có uống chút rượu tủ lượng lại không tốt nên vào giấc ngủ rất nhanh, Thẩm Thanh Thần không gọi được hắn dậy chỉ có thể thở dài mang hắn vào phòng tắm rửa sạch những chỗ dơ bẩn và mùi nước hoa kinh tởm kia trên người hắn, sau khi tắm xong lại tri kỉ mang người còn đang say giấc ngủ kia về phòng của y ngủ.
"Thưởng cho cậu hôm nay thôi đấy". Thẩm Nhạc Thần nhận ra người này ngoài mùi nước hoa hương trà mà hắn hay dùng ra thì còn rất thích mùi hương cà phê nhạt từ trên người y. Điều này y đã quan sát rất kĩ khi hắn hay cầm những chai nước hoa vòi tiền từ lão già kia, ngoài hai loại mùi hương này ra thì cũng chẳng còn chai nước hoa khác mùi nào nữa.
Trên cái bàn kế bên giường ngủ của y có một cây đèn ngủ ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt, ánh sáng màu vàng trên bàn chiếu sáng một xấp tài liệu trên đó có ghi một dòng chữ lớn dự án khu du kịch A được đặt phía bên dưới chân đèn ngủ.
Thẩm Nhạc Thần cầm tập dự án trên tay nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng đến phòng đọc sách.
Y ngồi trên ghế bật máy tính lên ấn vào một giao diện trên máy, dòng chữ đầu tiên hiện ra chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ của y.
*[Dự án khu du lịch A]: Do chính tay Thẩm Nhạc Thần viết ra.
Kẻ chủ mưu: Thẩm Mộc Nhân - Hành động: Khiến công ty 'Nhất Nhật' rơi vào khủng hoảng.
Kẻ thực hiện: Cố Mộng Điệp - Hành động: Lên kế hoạch ăn cắp dự án, làm việc cho đám họ Thẩm.
Kẻ mua: Vương Bần - Hành động: Mua dự án ăn cắp ý tưởng để lấy hợp đồng của công ty 'Nhất Nhật'.
Nhiệm vụ: Hoàn thành.*
Phía dưới là vô số 'nhiệm vụ' dành cho Cố Mộng Điệp nữa còn đang ẩn hiện bên dưới màn hình.
Thẩm Nhạc Thần thoát ra khỏi màn hình máy tính, thì điện thoại di động kế bên cũng lập tức đổ chuông hiển thị số lạ, y cầm lên ấn nghe. "Gỉai quyết rồi chứ?".
"Đã giải quyết xong và đưa tin lên mạng thưa Thẩm tổng". Đầu dây bên kia là một giọng nam chuyên nghiệp lên tiếng.
"Tôi mong ngày mai trang nhất sẽ là Vương thị giám đốc Vương Bần và công ty của lão". Thẩm Nhạc Thần ngã lưng về phía sau ghế cả người chìm trong bóng tối của phòng đọc sách, đáy mắt đen láy lóe lên nhờ ánh trăng bên ngoài ô cửa sổ sát đất trong căn phòng tối, khiến nó giống hệt như ánh mắt của một loài động vật đi săn đêm khát máu với những hàm răng nhọn hoắc, sẽ cắn chết kẻ địch bất cứ lúc nào nếu kẻ đó đặt chân lên lãnh thổ và động vào con mồi của nó.
Cố Mộng Diệp còn chưa hay biết gì về chuyện sắp xảy ra vẫn còn đang say giấc nồng trong căn phòng tràn ngập mùi hương cà phê nhạt của ai đó.
Ba tháng này quả thật như ác mộng đối với hắn, tuy đây là kế hoạch ban đầu hắn muốn đó là dùng mỹ nhân kế vì hắn muốn lấy bản dự án đó càng nhanh càng tốt, nếu để lâu có khi bản dự án của Thẩm Nhạc Thần sẽ bị mang đi kí hợp đồng hoặc bị lão già kia đem đi bán?
Quả thật nếu bắt chọn lại thì Cố Mộng Diệp vẫn sẽ chọn cách dùng mỹ nhân kế này, tuy nó khiến hắn không thoải mái gì cho cam, vì chưa bao giờ trải qua những việc này khi ở thế giới của hắn hoặc có thể nói là hắn không bao giờ làm những chuyện như vậy để làm bản thân không thoải mái, vậy mà chỉ vì một cái tên 'Thẩm Nhạc Thần' mà hắn lại làm những chuyện bản thân không muốn làm, đây đúng là lần đầu mà, dại trai quá đi mất!
Đêm hôm nay ngủ cũng chẳng ngon lành gì, Cố Mộng Diệp thấy bản thân đã trở về lúc hắn mười tám tuổi sau lưng là cánh cổng lớn của Cố gia, trước mặt là cây cối um tùm và đường đi phía trước xa không thấy điểm cuối, trên lưng hắn là cái balo có một số quần áo và đồ dùng cá nhân, tài sản hắn tích góp mấy năm qua.
Hắn nhớ rồi đây là năm hắn đủ tuổi trưởng thành để bị Cố gia tống ra khỏi cửa, với cái lý do là sống độc lập.
Ha, nực cười. Trong khi Cố Mộng Phi và Cố Phi Đào đang tuổi ăn tuổi lớn cũng đã đang đi trên con đường sáng ngời ngợi do lão Cố Tam Long trải cho, coi hai đưa nó như cục vàng mà quan tâm lau chùi, khiến hai đứa nó càng sáng càng tốt, vậy đến lúc bọn nó trưởng thành giống hắn rồi thì lão có dám để hai đứa nó ra ngoài với cái lý do là 'sống độc lập' không?
Nếu có thì cũng là cho bọn chúng một căn nhà và một khối tiền lớn để bọn nó ăn chơi tiêu xài, hết tiền rồi lại về bám lão?
Cố gia nằm ở phía ngoại thành cách xa thành phố nên con đường ở đây vắng vẻ tới mức không bắt được xe, tất nhiên Cố gia sẽ chẳng bao giờ đi bỏ tiền ra để ngồi lên một chiếc xe taxi dành cho dân nghèo nàn và tầng lớp không thuộc giới thượng lưu như bọn họ.
Cố Mộng Diệp, mười tám tuổi đi trên con đường tiến vào nội thành để theo đuổi cái gọi là ước mơ trở thành diễn viên nổi tiếng của mình.
Hắn cứ nghĩ. "Dù sao cũng chỉ là thoát khỏi Cố gia thôi, bản thân mình cũng có thể tự sống mà không cần một đồng của Cố gia".
Mạnh miệng là vậy nhưng khi biết bản thân ngay cả nhà cũng chẳng có, tiền ăn thì sắp hết ngay cả một công việc ổn định cũng chẳng có, hắn hiện tại ngay cả bằng cấp về diễn viên cũng chẳng có thì làm sao đi xin vào các công ty giải trí để thực hiện ước mơ?
Hắn quá tự cao rồi...
Cuộc sống bươn chải hằng ngày khiến hắn nhận ra cuộc sống này thật nhiều thứ mà ở Cố gia hắn chưa được thử bao giờ, lần đầu tiên ở một phòng khách sạn loại rẻ, còn sang trọng hơn cái nhà nhà vệ sinh cũ được Cố Tam Long cho người xây thành một căn phòng cho hắn ngủ khi còn ở Cố gia, cũng sẽ lần đầu tiên ăn những đồ ăn hết hạn mà khi ở Cố gia hắn ngay cả đồ ăn thừa cũng chẳng để lại nếu dậy quá muộn hoặc bị cấm ăn nếu làm sai ý của bọn họ, cũng sẽ là lần đầu tiên gặp những con người mà Cố gia gọi là 'tầng lớp thấp kém' giúp đỡ nhiệt tình cảm nhận tình người mà khi ở Cố gia hắn chẳng cảm nhận được hơi ấm của gia đình hay từ người cha người mẹ đẻ của mình.
Chớp mắt một cái từ những con người có nụ cười ấm áp, trở thành những khuôn mặt dữ tợn với những lời nhục mạ nghe thật khó chịu, cùng với đó là những trận đánh như mưa nện thẳng vào người Cố Mộng Diệp, cơn đau đớn xuất phát từ sự sợ hãi của hắn bởi hắn đã trải qua rất nhiều lần rồi.
Cố Mộng Diệp cũng là con người hắn cũng sẽ sợ đau, từ bé sống trong bạo lực ngôn từ của gia đình nên sức chịu đựng với những lời mắng chửi nặng nề hắn đã nghe quá quen rồi, nhưng bạo lực về thể xác thì hắn chưa từng quen dù chỉ một chút.
Những cú đấm liên tục giáng xuống người Cố Mộng Diệp, mặc hắn ở dưới đất van xin dừng lại nhưng những cú đấm và đá đó vẫn liên tục hạ xuống không có điểm dừng, mãi đến khi mắt hắn cũng chẳng còn mở nổi nữa ngay cả thở đối với hắn lúc đó cũng thật khó khăn.
"...Điệp...Này, Mộng Điệp!".
Hình như có ai đó đang gọi mình, nhưng tên mình đâu phải Mộng Điệp? Đau quá, mình nghe nhầm rồi chăng...Thật cmn đau quá...Người thật đau...
"Tỉnh dậy đi...này...".
Có cái gì đặt lên trán Cố Mộng Diệp rất mát, tiếp đó là cả cơ thể đang bị đánh đến đau đớn của hắn được nâng lên rơi vào một vòng tay ấm áp, đôi mắt nặng trĩu của hắn có chút khó khăn mà mở ra.
"Sốt rồi". Thẩm Nhạc Thần ôm người vào lòng bàn tay phải đặt sau gáy của Cố Mộng Diệp cảm nhận cơn nóng hừng hực từ người của hắn.
Cố Mộng Diệp mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, không phải căn chung cư lạnh lẽo của hắn cũng chẳng phải căn phòng khách sạn rẻ kia hay cái nhà vệ sinh được xây lại kia của Cố gia, cả căn phòng hắn đang ở hiện tại lại ấm áp đến kì lạ, mùi hương cà phê nhạt thoang thoảng quanh chóp mũi, thật thơm...
Hóa ra Cố Mộng Diệp - hắn đã không còn ở cái nơi giá lạnh kia nữa, hiện tại hắn đang ở một nơi rất ấm áp, một nơi không thuộc về hắn nhưng hắn lại may mắn có được...
Bàn tay hắn vươn ra ôm lấy hơi ấm duy nhất và cũng là lần đầu tiên mà hắn trải qua sau hai mươi bốn năm mệt mỏi.
Thẩm Nhạc Thần đang tính lau mồ hôi lạnh trên lưng của người nọ, thì bị cái ôm bất chợt này của ai đó là cho khựng lại, nhưng rất nhanh y liền khôi phục lại giọng nói lạnh lẽo nhưng lại có chút dỗ dành mà ngày cả y cũng chẳng nhận ra. "Tôi gọi cho bác sĩ rồi, ráng một chút".
Cố Mộng Diệp có chút mệt mỏi vì cơn sốt, cằm tựa vào vai của người nọ rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hắn cũng chẳng biết rằng bản thân vì sao lại vô thức yêu thích thì mùi hương cà phê nhạt này. Chỉ biết khi hít được mùi hương này, cả cơ thể đang căng chặt của hắn cũng từ từ thả lỏng, cứ như một liều thuốc an thần vậy.
Mùi hương cà phê nhạt như ẩn như hiện lan tỏa trong căn phòng, hắn vậy mà lại rất thích mùi hương này, có thể cũng là do ngày âm u hôm đó khi hắn cảm thấy bản thân đã quay về thời điểm mười tám tuổi lần nữa thì người này lại xuất hiện, cho hắn cảm giác bản thân mình sẽ không trải qua những loại chuyện mà bản thân đã trải qua.
Bác sĩ được Thẩm Nhạc Thần gọi đến rất nhanh đã kiểm tra nhiệt độ cho hắn, sau đó kê đơn rồi lại như cơn gió đi về, đến nhanh mà đi cũng nhanh cứ như đã làm những thao tác này rất quen rồi vậy.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế dựa gỗ kế bên cái giường của y, Cố Mộng Diệp được bác sĩ tiêm một liều hạ sốt thì thân nhiệt đã giảm được một ít, hiện giờ người nọ còn đang nằm trên giường ngủ sâu.
"Nếu hiện tại tôi cầm dao đâm trả thù cậu thì liệu cậu có chịu nằm yên ngoan ngoãn cho tôi đâm không?". Thẩm Nhạc Thần một tay cầm sách một tay lật trang, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào những dòng chữ, cứ như lời y nói ban nãy chỉ là một lời thoại trong cuốn sách y đang cầm vậy.
"Hừ". Cố Mộng Diệp đang ngủ sâu nhưng môi lại mím rất chặt, lông mày xinh đẹp kia cũng bất giác nhíu chặt lại, từ miệng phát ra những âm thanh phản bác, cứ như cái người đang ngủ say trên giường nghe thấy người ban nãy nói những gì mà tỏ thái độ.
"Hửm?". Thẩm Nhạc Thần còn tưởng người nọ tỉnh rồi có chút nghi hoặc mà gập cuốn sách trên tay lại, vươn người về phía chỗ người nọ nằm chăm chú nhìn, nếu để y phát hiện kẻ này nghe thấy nhũng lời ban nãy thì y cũng chẳng ngại cầm dao đâm người thật đâu.
Nhưng ngoài cái lông mi đang yên tĩnh cụp xuống cái bóng của nó tạo thành một cái bóng nhạt trên đôi mắt đang được nhắm nghiền kia, hơi thở đều đều như đang ở trạng thái ngủ sâu, thì chẳng có dấu hiệu gì là cho thấy người nọ đã nghe thấy lời y nói.
Thẩm Nhạc Thần cười nhạt. "Giỡn thôi, cậu còn có lợi với tôi, tôi làm sao nỡ giết cậu, nhỉ?". Y giơ tay lên nhéo nhẹ cái mũi nhỏ trắng nõn do bị bệnh mà đỏ lên một chút.
Người bị nhéo mũi chỉ khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ khó chịu liền quay đầu sang phía khác tránh né bàn tay không an phận kia. Thẩm Nhạc Thần cũng không chọc hắn nữa, đứng lên bước ra khỏi phòng gọi cháo đến để cho ai đó lúc thức dậy có cái gì đó ăn, nuôi kẻ địch để người nọ phục vụ lợi ích cho mình thì cũng phải vỗ cho béo thì năng suất mới hiệu quả được.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên sopha nhìn file được thư kí gửi đến ban nãy, y đang chăm chú đọc tài liệu liền bị cuộc gọi từ điện thoại riêng gọi đến, đưa đôi mắt nhìn về phía màn hình điện thoại thấy người gọi đến là em trai ruột - Thẩm Mộng Bạch, y ngưng lại động tác đánh máy bắt máy nghe. "Em gọi anh có gì không?".
"Anh, tuần sau là tiệc mừng thọ của ông đó". Thẩm Mộng Bạch đầu dây bên kia lên tiếng, giọng của cậu có chút non nớt tầm hai mươi tuổi.
"Anh biết rồi". Thẩm Nhạc Thần lạnh lùng đáp lại.
Thẩm Mộng Bạch nghe giọng anh trai của mình không có chút cảm xúc gì liền có chút bất đắc dĩ. "Anh còn giận ông nội sao?".
"Không, chuyện qua rồi anh không còn để tâm nữa". Thẩm Nhạc Thần vừa nói chuyện vừa sửa tài liệu của công ty
"Vậy tuần sau anh nhớ về nha, dù sao cũng lâu lắm rồi anh chưa về thăm mọi người". Thẩm Mộng Bạch bên kia rụt rè nói.
"Chuyện học hành của em sao rồi". Thẩm Nhạc Thần không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa liền nói sang chuyện khác.
Thẩm Mộng Bạch bị hỏi đến chuyện học hành liền cắn môi dưới một cái, cười haha. "Ặc, anh hỏi chuyện này làm gì, em có việc bận cúp máy đây bye anh".
Sau khi người bên kia trả lời một cách trốn tránh liền tắt máy rất nhanh chóng, còn không đợi Thẩm Nhạc Thần kịp mở miệng nói câu tiếp theo thì đã nghe tiếng 'tút tút', y thở dài để điện thoại xuống bàn tiếp tục công việc dang dở.
Thằng em ruột của y là một đứa nhỏ rất thuần khiết, vì thế nó từ bé đã được y nuông chiều chăm sóc không để nó chịu một chút ấm ức hay những cuộc chiến của nhà họ Thẩm, sự thuần khiết của nó được y xem như là một màu trắng tinh khiết duy nhất trong gia tộc Thẩm đen tối đó.
Kiếp trước khi y bị hãm hại đến tàn phế thằng bé vẫn còn ngây thơ nghĩ chuyện xảy ra với y chỉ là một tai nạn, nhiều lúc y còn nghĩ nó có phải giả vờ hay không nhưng mọi cử chỉ của nó đều khiến sự nghi ngờ đó của y không kịp nảy mầm nữa.
Có tâm hồn ngây thơ như vậy nhưng ước mơ của nó lại muốn trở thành một nghệ sĩ ca sĩ nổi tiếng, mà chuyện này khiến y vô cùng đau đầu, nó theo đuổi ước mơ một cách mù quáng ngay cả việc học nó cũng bỏ dở chẳng muốn học nên điểm của nó luôn xếp đầu bảng từ dưới đếm lên, vả lại y hơi lo nếu nó vào giới showbiz thì với cái sự ngây thơ đến bất lực đó của nó thì có bị người trong giới ăn hiếp hay không?
Thẩm Nhạc Thần nhìn trên bản đồ xem người giao hàng đã đi tới đâu, thấy người giao hàng sắp giao tới y liền đứng dậy đi ra khỏi cửa chờ người giao hàng tới.
"Nhạc Thần~ tôi đói quá". Cố Mộng Diệp từ bên trong phòng y đi ra ngoài, trên người là bộ quần áo ngủ rộng thùng thình nhìn qua là biết đây không phải đồ của hắn, cổ áo rộng để hở cái cần cổ trắng nõn do bị bệnh mà có chút hồng, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện theo từng bước chân của hắn.
Thẩm Nhạc Thần nghe thấy tiếng của hắn liền ngẩng đầu liền nhìn người trên hành lang lầu một từ cửa phòng của y bước ra, bộ đồ hắn đang mặc trên người là của y vì hôm qua y lười qua phòng của hắn lấy vì phòng cả hai cách cũng khá xa, nên y liền lấy bộ đồ mới của mình cho người nọ mặc luôn, nhưng không ngờ là nó rộng với hắn như vậy.
Cứ như đứa con nít mặc đồ người lớn vậy, vừa hài lại có chút đáng yêu.
Mái tóc của Cố Mộng Diệp vảnh lên, tay đưa lên dụi con mắt còn đang ngái ngủ bước từng bước xuống cầu thang.
Thẩm Nhạc Thần nhận thức ăn trên tay người giao xong cũng đi về phía hắn. "Có thức ăn rồi, vào nhà ăn ngồi đi tôi để thức ăn ra tô cho cậu".
Cố Mộng Diệp gật gật đầu của mình, ngoan ngoãn đi theo sau Thẩm Nhạc Thần vào phòng ăn rồi ngồi xuống ghế như một đứa bé ngoan chờ được ăn.
Thẩm Nhạc Thần rất nhanh mang thức ăn để vào tô cho hắn, sau đó liền rời đi tiếp tục làm việc.
Cố Mộng Diệp sau khi được cho ăn no liền lên phòng ngủ của mình ngủ tiếp, lý do hắn không ngủ tiếp ở phòng của Thẩm Nhạc Thần là vì y không cho hắn ngủ phòng y nữa đuổi hắn về phòng của mình! Hừ quỷ hẹp hòi!
Nhưng hắn còn chưa kịp ngủ tiếp thì điện thoại liền reo lên, nhìn thấy là số lạ hắn cũng không tính bắt máy đâu, nhưng nghĩ lỡ đâu người gọi đến là người quan trọng với cái cơ thể hắn đang nhập vào thì sao, nhỡ họ có chuyện quan trọng mới gọi thì sao?
Vì thế mà y liền bắt máy nghe, còn chưa kịp mở miệng nói câu 'alo' thì đầu dây bên kia đã truyền đến vô số tạp âm, tiếng âm thanh lớn tới mức lấn át luôn cả tiếng người đầu dây bên kia.
Cố Mộng Diệp nghi ngờ để điện thoại ra xa, cau mày hoài nghi có phải gọi lộn rồi không thì bên kia đã im lặng hơn một chút, chắc là người bên kia đã đi đến chỗ nào đó yên tĩnh hơn để nghe, vì thế mà hắn có thể nghe rõ tiếng nói của người kia hơn.
"Sao mấy nay anh Mộng Điệp ko đến gặp tụi em, ngay cả gọi cũng chẳng có luôn, đừng nói mày quên tụi này rồi nhá!". Đầu dây bên kia là giọng nói oán trách của một thanh niên, mà cái chất giọng này Cố Mộng Diệp đã nghe qua một lần rồi, liền biết người gọi đến là A Tần.
Hắn có chút cảm động vì A Tần còn nhớ tới mình, quả là anh em kết nghĩa!
"Không đâu dạo này nhiều chuyện quá không gọi được cho bọn bây". Cố Mộng Diệp từ chối cho ý kiến chuyện không gọi cho tụi nó, ngay cả số của đám A Tần người của cái cơ thể này cũng chẳng thèm lưu cơ mà!
"Tao còn tưởng mày ngủm rồi chứ! Mấy tháng trước bị người đàn ông kia lôi mày đi trong cái khí thế chỉ hận không chặt đầu mày thì người ta đổi họ thế cơ mà". A Tần bên kia liên thuyên nói lại vụ đánh ghen nhầm người mấy tháng trước.
"...". Mày không nhắc tao cũng quên cái quá khứ huy hoàng đó đấy!!! Tao còn nhớ lúc đó tụi bây khốn nạn đến mức bỏ mặc tao bị người ta bắt đi mà!!!
Hắn sẽ không để vụ này chìm!!!
"Tao tưởng mày thực sự quan tâm tao chứ, tao còn ghim vụ tụi bây bỏ tao đấy nhé!". Cố Mộng Diệp cắn răng tức giận, càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng quê!!
"Thì tụi tao lo cho mày thật, nhưng mà giờ mạng của mày còn thì mau đến giúp anh em quánh ghen đi". A Tần bên kia cười cười.
"...". Cố Mộng Diệp.
"Tao gửi định vị chỗ tụi tao, mày mau đến nhé lần này tụi tao có chiến thuật rồi yên tâm, không để mày đánh nhầm người nữa đâu, lần này là đánh ghen bách phát bách trúng quy mô lớn!". A Tần hăng hái kể lại những chiến thuật đánh ghen sắp tới, mà cứ như đang bàn chiến thuật đánh kẻ địch cướp nước vậy.
Đánh ghen mà còn quy mô lớn!?
Còn bày chiến thuật? Tụi bây có thể nào từ bỏ thù hận sống hướng về con đường thiện tâm không?
Vẫn nắm đầu tao bắt tao đi đánh nhau, anh em như cái đầu b.ù.i!!!
"Nhớ đến đấy, cho mày năm phút không thì anh em này cạch mặt mày!". A Tần hù dọa xong thì cúp máy.
Cố Mộng Diệp cầm điện thoại trên tay nghe tiếng 'tút tút' của đầu dây bên kia, sắc mặt cũng đen như đít nồi, hắn quăng điện thoại lên bàn nằm vật ra giường nhắm mắt lại.
Tụi bây cạch mặt hả!? Cạch mặt đi!! Bố không đi đánh ghen với đám trẻ trâu bọn bây đâu!!! Bố mà xuống giường thì bố là thằng trẻ trâu!
Thẩm Nhạc Thần đang đánh máy tính soạn văn bản công ty thì thấy trên cầu thang có người đi xuống, y quay đầu lại thì thấy người nọ mặc một cái áo hoodie trắng và quần thun đang thản nhiên đút tay vào túi áo đi ra cửa.
"Đi đâu vậy? Còn đang bệnh đấy". Thẩm Nhạc Thần dừng động tác tay lại nhìn người đã đi đến cánh cửa, tay đang giơ lên nắm lấy tay nắm cửa.
Cố - trẻ trâu - Mộng Diệp quay đầu lại cười ngu với Thẩm Nhạc Thần. "Tôi có việc phải ra ngoài lát nữa tôi về, bệnh của tôi cũng giảm rồi không sao đâu". Sau đó liền vặn nắm cửa cánh cửa vừa mở ra thì giọng nói đầy tính đe dọa của Thầm Nhạc Thần cũng vang lên. "Gan thì bước ra khỏi cái cửa này thử xem?".
Cố Mộng Diệp rùng mình, khó khăn quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha đánh máy tính, ánh sáng màn hình hắt lên đôi mắt đen láy của y, khiến nó có chút lạnh lùng như chủ nhân của nó vậy.
"Tôi thật sự có việc mà". Cố Mộng Diệp khóc không ra nước mắt, sao hắn cứ có cảm giác như phụ huynh không cho đứa con trai của mình ra ngoài chơi với đám bạn hư hỏng vậy nè.
"Có việc thì cũng đợi vài ngày nữa hết bệnh rồi đi". Thẩm Nhạc Thần vẫn lạnh lùng nói, giọng điệu không cho mặc cả.
Cố Mộng Diệp đưa tay lên sờ trán thấy không có nóng liền chạy lại chỗ y đang ngồi, sau đó ngồi xổm xuống đưa cái trán đã được hắn vén tóc lên lộ ra vần trán cao trắng nõn trơn bóng ra về phía y. "Anh sờ thử xem, đã hết nóng rồi mà".
Thẩm Nhạc Thần đang đánh phím trên máy tính, ngón tay khựng lại vì hành động bất ngờ này của hắn, y quay đầu lại cau mày nhìn người đang ngồi phía dưới chân mình, ngoan ngoãn để lộ cái trán của mình ra cho y sờ.
Ấy vậy mà Thẩm Nhạc Thần như bị ma xui quỷ khiến mới đưa tay của mình ra chạm vào cái trán của hắn, cảm nhận hơi nóng từ cái trán.
Quả thật đã hết sốt rồi.
Cố Mộng Diệp chăm chú nhìn người phía trên chờ nghe y nói.
Thẩm Nhạc Thần vội rụt tay lại bàn tay không kìm được mà nắm chặt lại, hơi ấm còn đang vương vấn lại trên bàn tay của y.
Thẩm Nhạc Thần hỏi: "Đi đâu?".
Cố Mộng Diệp thành thật trả lời: "Bạn gọi tôi ra ngoài gặp họ".
"Bạn nào?". Thẩm Nhạc Thần cau mày nhìn người nọ còn đang ngồi dưới chân mình, nghi hoặc.
"Là...là đám hôm trước rủ tôi đi đánh ghen". Cố Mộng Diệp ngập ngừng trả lời chuyện xấu hổ này.
"À vụ cậu tát tôi do nhận nhầm người". Thẩm Nhạc Thần như nhớ ra mà cố ý nhắc lại.
Cố Mộng Diệp nghe vậy liền cúi đầu xuống đỏ mặt không dám hó hé, tay nắm chặt đặt trên đùi hận không thể chui đầu xuống đất!
"Mấy giờ về?". Thẩm Nhạc Thần lại lên tiếng, coi như không để ý đến mấy chuyện cũ nữa.
Cố Mộng Diệp được ơn đại xá liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhạc Thần, đôi mắt sáng trưng nhìn người trước mặt chớp chớp. "Anh cho tôi đi chơi à?".
"Về sớm một chút báo địa điểm lại cho tôi, hiện tại sự xuất hiện của cậu bên ngoài rất nguy hiểm, có khi Vương Bần sẽ tìm người trả thù". Thẩm Nhạc Thần gõ gõ tay lên ghế sopha, không biết đang suy nghĩ gì mà đôi mắt đen có hơi trầm tư.
Sau đêm hôm lấy được dự án, y đã tính trước những sự việc có thể xảy ra dù sao những hồ sơ giả y làm cho Cố Mộng Điệp tuy không dễ bị phát hiện, nhưng vẫn phải loại bỏ phòng trừ lão Vương Bần kia tìm kiếm thông tin mà trả thù, vì thế mà y đã cho người giấu thông tin có liên quan đến Cố Mộng Điệp đi, nên bất cứ ai cũng không thể biết được danh tính của hắn.
Tuy y đã sắp xếp ổn thỏa nhưng vẫn để người này ở trong nhà một thời gian chờ lão ta không ngóc đầu dậy thì mới coi là ổn thỏa được, nhưng hiện tại y chỉ mong là bản thân mình lo xa thôi, dù sao cái người này vẫn còn giá trị lợi dụng với y, chết sớm thì có hơi tiếc.
"Chuyện đó anh đừng lo, tôi giả nữ khác với tôi của ngoài đời lắm nên không cần lo lắng". Cố Mộng Diệp mỉm cười, đáy lòng có chút ấm áp vì được y quan tâm.
"Đi về sớm một chút". Thẩm Nhạc Thần không nói gì nữa tiếp tục làm việc.
"Ừm đến nơi tôi sẽ gửi vị trí cho anh, tạm biệt". Cố Mộng Diệp được cho đi chơi liền vui vẻ nhảy cẩn lên rồi lao ra khỏi cửa như một cơn gió, để lại Thẩm Nhạc Thần ngồi trên sopha làm việc với căn nhà lạnh lẽo này.
"Hóa ra nó đã từng yên ắng như vậy...".