Cố Mộng Diệp nhận vai người đưa nhẫn đính hôn bị câu nói của Thẩm Nhạc Thần làm hoang mang khuôn mặt muốn bao nhiêu ngáo ngơ liền có bấy nhiêu ngáo ngơ. “?”.
Dụ gì vậy? Phiên ngoại sau bộ phim cuộc chiến máu chó của giới nhà giàu à?
Tôi có ý kiến! Không phải nói tôi đến đây làm người cầm nhẫn đính hôn à? Sao lại thành người đến cướp rể rồi?!
Mà cả Thẩm gia lẫn Triệu gia đều ngây cả người, ngay cả Thẩm Mộc Nhân đứng trên bục sân khấu cũng bị diễn biến ban nãy đến bây giờ làm cho đứng hình, cứ như bị người ta cho một cú tát thẳng mặt vậy, rát vô cùng.
Mà lão gia Thẩm bên kia đang muốn đi về Thẩm gia giả quyết chuyện này liền bị chuyện khác làm cho kinh thiên động địa, ở phía xa tức giận gầm lên, được Thẩm Mộng Bạch bên cạnh đỡ lấy dìu đi về phía đám người bên kia. “Thẩm Nhạc Thần cháu nói vậy là có ý gì!?”.
Thẩm Nhạc Thần vẫn không sợ hãi, nắm chặt lấy tay Cố Mộng Diệp bình tĩnh nói lại. “Con và em ấy đang yêu nhau, chuyện xảy ra hôm nay cũng là một bài học cho con và mọi người ở đây, con cũng không muốn kết hôn với người mà con không yêu”.
Thẩm Mộ Nhạc tức giận lại gần đi đến trước mặt Thẩm Nhạc Thần giơ tay tát y một bạt tai, nhưng ngay lúc tay còn đang giơ lên đã có một bóng dáng chắn y lại.
Chát, tiếng tát vang vọng cả sảnh tiệc vang lên thanh thúy vô cùng.
Mộng Hắc Vy đứng gần con trai cũng bị sự việc này làm cho kinh ngạc, bà không ngờ bố lại nhẫn tâm giơ tay đánh cháu của mình như vậy, nhưng lại không ngờ còn chưa đợi bà chạy lại đỡ thì con trai đã được người khác đỡ giùm một cú tát này.
Cố Mộng Diệp chắn trước mặt Thẩm Nhạc Thần nhận cú tát trời giáng này, khuôn mặt trắng nõn vì bị cú tát này mà đỏ ửng hiện năm dấu tay.
Thẩm Nhạc Thần biết ông nội chắc chắn sẽ đánh mình nên cũng không tránh né, nhận cú tát này xong thì y có thể đường đường chính chính thoát khỏi cái chức vị cháu đích tôn nhất định phải thành gia lập nghiệp này rồi.
Tuy nhiên việc Cố Mộng Diệp đứng ra đỡ cho y khiến y không theo kịp, đáy mắt có chút ngạc nhiên mà nhìn người trước mặt, sống lưng thẳng tắp hiện ngang bảo vệ y sau lưng, vết máu trên cổ đã bị khí lạnh do điều hòa ở sảnh tiệc làm đông máu lại, dấu vết bàn tay trên cổ vẫn còn hiện rõ vô cùng, phần tóc tai mà hắn luôn kiêu hãnh bị hai lần đánh này mà tán loạn cả lên.
Cố Mộng Diệp trong mắt y hiện tại chẳng khác gì một vị tướng quân anh dũng bước ra từ chiến trường với thân thể đầy vết thương.
Lão gia Thẩm cũng bị màn này làm cho khựng người lại, cơn giận bùng lên bị dập tắt một nửa, nhưng rất nhanh lại bị đôi cẩu nam nam này làm cho tức điên lên.
Thẩm Nhạc Thần nhíu mày chặt lại, vội xoay Cố Mộng Diệp về phía mặt mình, cúi xuống nhìn vết tát trên mặt hắn, đau lòng không thôi y giơ tay chạm nhẹ vào. “Bị ngốc rồi sao?”.
Cố Mộng Diệp mỉm cười, khẽ nói nhỏ. “Như vậy thật hơn”.
Thẩm Nhạc Thần có chút lo lắng hỏi. “Không đau sao?”.
“Không có đau”. Cố Mộng Diệp lắc đầu, quả thật tuy có hơi rát một chút nhưng không sao, chỉ cần người trước mặt không bị tát là được.
“Hai người chúng bay…đi về nhà hết cho lão, về nhà nói chuyện rõ ràng!!”. Lão gia Thẩm giận đến tím mặt đập cây gậy xuống đất, dẫn đầu đi ra khỏi sảnh.
Cố Mộng Diệp ngẩng đầu có chút sợ mà nhìn Thẩm Nhạc Thần, y cúi đầu giơ tay xoa mái tóc đã bị tán loạn của hắn, lắc đầu giọng có chút dịu dàng. “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi”.
Triệu gia nhìn nhau, cuối cùng vẫn thỏa hiệp trở về Thẩm gia làm cho ra lẽ, Cố Mộng Diệp đi theo sau Thẩm Nhạc Thần tay y vẫn còn nắm lấy tay hắn rất chặt, khiến hắn ngay cả vùng thoát ra cũng không được, chỉ đành để mọi người xung quanh vừa đi vừa nhìn mình.
Cố Mộng Diệp để ý bên kia Thẩm gia có một người phụ nữ tầm hai mươi mấy tuổi còn rất trẻ, vẫn luôn nhìn hắn và y từ đầu đến cuối, cứ như chỉ hận không thể nhìn rõ luôn con người thật của hắn vậy.
Ánh mắt kia như thể không tin được, lại có chút không cam lòng.
Thẩm Mộc Vị bên kia từ khi nghe thấy Thẩm Nhạc Thần bảo y thích con trai liền có chút ghê tởm, cô ta đưa đôi mất nhìn hết người này tới người kia, chỉ hận không thể đi đến tách hai người ra, khi nghe tin của Triệu Thi cô ta đã mừng biết bao nhiêu thầm cười trong lòng, nhưng lại bị tin chấn động khác của Thẩm Nhạc Thần làm cho kinh hãi.
Mà Mộng Hắc Vy tuy bị chuyện của con trai làm cho sợ hãi, có chút thất thần nhưng bà cũng không tỏ ra ghét bỏ chuyện này, bà còn rất vui vì con trai có thể thẳng thắn thừa nhận người thằng bé yêu, đã vậy bà cũng rất có thiện cảm với thằng bé đi đằng sau Thẩm Nhạc Thần này, tuy không biết là con nhà ai nhưng lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu biết bảo vệ con bà như vậy, khiến bà rất hài lòng.
Thẩm Mộ Cảnh tuy đã biết chuyện của con trai từ trước cũng biết kế hoạch của nó, nhưng vẫn bị chuyện hôm nay làm cho có chút không thích ứng kịp, vả lại nếu không phải con trai nói nó không thích người ta, thì có lẽ hôm nay ông cũng tin là thằng con mình yêu con người ta thật lòng, hành động của nó có giống như không yêu người ta đâu!
Thẩm Mộng Bạch đi bên cạnh ông lão Thẩm, lén quay đầu nhìn Cố Mộng Diệp sau lưng anh trai, khẽ mỉm cười hài lòng nghĩ: “Uầy chị dâu xinh đẹp dữ thần!”.
Cố Mộng Diệp còn không biết mình đã chính thức trở thành con dâu và anh dâu trong mắt cha mẹ Thẩm Nhạc Thần và Thẩm Mộng Bạch, vẫn còn đang ngó nhìn lung tung không khí trầm lắng đáng sợ này.
Thẩm Mộc Nhân đi đằng sau khẽ nheo mắt lại nhìn Cố Mộng Diệp đằng trước, có chút cảm thấy quen thuộc với người này nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu, mãi đến khi về đến Thẩm gia gã mới nhớ ra đây chẳng phải là đứa con trai út của Cố gia hay sao?
Tên này không phải lúc trước còn tiếp tay cho gã sao bây giờ lại đi về phe Thẩm Nhạc Thần rồi? Không phải rất ghét Thẩm Nhạc Thần sao, còn chỉ hận không thể làm y ngã xuống vũng bùn à?
Nhưng mọi câu hỏi gã bây giờ không tiện hỏi, bởi vì việc gã gây ra tối này cũng đủ khiến gã không còn sức lo chuyện khác nữa.