Đúng như những gì Cố Độ Nhạn nghĩ, quả thật tâm trạng Cố Mộng Diệp đang không ổn chút nào, đầy đầu hắn chỉ là những lời nói của Cố Độ Nhãn và những việc làm của Cố Mộng Điệp với Thẩm Nhạc Thần, sau đó là một loạt những hành động từ trước đến giờ của Cố Mộng Diệp.
Chỉ là vừa xâu chuỗi lại những chuyện kia, Cố Mộng Điệp đã không nhịn được mà tìm một cái thùng rác gần đó ói ra mọi thứ hôm nay hắn ăn được, những thứ được ói ra hiện tại trong mắt hắn thật giống như những thứ dơ bẩn của cơ thể này vậy.
Thẩm Nhạc Thần chưa bao giờ thích mình, y chưa bao giờ có một chút gọi là nảy sinh tình cảm với mình, những gì y biểu hiện ra chỉ là lừa dối để trả thù một Cố Mộng Điệp ở quá khứ, sống trong ánh mắt như mật đó của y làm hắn quên mất rằng bản thân mà hắn đang làm chủ không phải của mình.
Bản thân hắn cảm thấy mình như một thằng hề, một tên diễn viên thất bại đứng trên sân khấu diễn một vở kịch mà lại chẳng hiểu rõ về nhân vật mình đang diễn, vì thế mà khiến người xem khinh miệt.
Cố Độ Nhãn mua một chai nước khoáng chạy lại đã thấy em trai mình đang ở thùng rác nôn lấy nôn để, chỉ hận không thể nôn hết ruột non phèo phổi ra ngoài thôi.
Anh chạy lại đưa chai nước cho cậu xúc miệng, còn tri kỉ mà vỗ lưng cho cậu nhuận khí, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Cố Mộng Điệp bị như vậy, vì thế càn đau lòng mà sinh ra chán ghét Thẩm Nhạc Thần hơn, nghĩ: "Chỉ vì âm mưu của em trai không thành, mà đã khiến em ấy như vậy, may mà mình nói sớm để em trai dừng lại nếu không chẳng phải em trai sẽ phải gắng gượng chịu đựng ở cạnh tên kia mà mục đích thì đã sớm bị đối phương nhìn thấu, rồi chơi đùa mình sao? Nhìn thằng nhỏ kinh tởm tên đó đến mức ói như thế này đi!".
Cố Mộng Diệp cảm ơn anh, rồi yếu ớt bảo anh chở mình đến một nơi.
Cố Độ Nhãn hiện tại chỉ dám chiều theo em trai, không dám làm trái chỉ sợ làm em trai buồn rồi hại nó sinh bệnh thì khổ.
Ngồi vào xe của Cố Độ Nhãn được anh dẫn đến một công viên đã vắng người, Cố Mộng Diệp xuống xe bảo anh chờ ở đây, hắn đến gặp vài người rồi ra ngay.
Cố Độ Nhãn gật đầu, nhưng đáy lòng vẫn lo lắng không ngừng, phải chẳng thằng nhóc tính đi gặp mấy đám côn đồ để đánh chết Thầm Nhạc Thần không?
Đám côn đồ - A Tần đang ngồi trong bụi cỏ tay cầm vô số pháo hoa trên tay, tiếng vỗ tay thì vang lên chan chát, cùng với đó là vô số tiếng chửi mắng. "Mẹ nó sao nhiều muỗi vậy, Mộng Điệp sao còn chưa đến nữa? Nó muốn anh em làm bữa tối cho muỗi à?".
Cố Mộng Diệp tiều tụy đi đến công viên hắn muốn nói với đám A Tần là về thôi, lần tỏ tình này đã thất bại một cách thảm hại rồi, thất bại thật rồi, cũng sẽ chẳng còn cơ hội lần nữa đâu.
Chỉ là hắn còn chưa tìm ra được vị trí của đám A Tần thì đám người bên kia đã thấy hắn đầu tiên, vì thế cả đám đang bị muỗi chích đến váng đầu mà không nhận ra Cố Mộng Diệp chỉ đến có một mình, chỉ nghĩ người đã đến thì đương nhiên đã thành công vì vậy mà đã nhắm mắt nhắm mũi đốt pháo hoa lên trời, sau đó là vô số tiếng chúc mừng vang lên xung quanh.
"Chúc mừng nha".
"Trăm năm hạnh phúc".
"Đâu để tao xem mặt tên nào có phúc như vậy, lại được lọt vào mắt xanh của tiểu thiếu gia chúng ta đây".
Cố Mộng Diệp bị một màn bất ngờ này làm khựng người lại, sau đó lại bị đám anh em xung quanh cầm pháo bắn tung tóe xung quanh, cảm xúc bị hắn nhấn chìm từ lúc đầu đến bây giờ đã chẳng nhịn được nữa mà như một núi lửa bùng cháy, nước mắt hắn thi nhau rơi xuống.
Cố Mộng Diệp đau đớn khóc nấc lên đáy mắt vì nước mắt mà nhòe đi rất nhiều ngẩng đầu gào khóc nhìn những chùm pháo hoa đầy đủ màu sắc kia đang thi nhau nở rộ trên màn trời đêm bao la.
Như một tinh linh ở khu rừng rộng lớn bị Thượng Đế bỏ rơi, bị cả bộ tộc ruồng bỏ, chỉ có thể điên cuồng bay về phía họ vừa gào thét vừa nức nở níu lấy cánh tay mọi người lại, cầu mong mọi người đừng rời đi, đừng lại bỏ rơi hắn, hắn sợ lắm, ao ước muốn được mọi người đưa đi theo.
Pháo hoa đẹp vô cùng là hắn tỉ mỉ chọn lựa trên mạng rồi đặt về, cũng chính tay hắn lựa chọn địa điểm rồi nhờ anh em ở đây tọa bất ngờ cho y, chỉ là nơi đây cảnh rất đẹp lại chẳng có y, người đáng lẽ nên có mặt ở đây chứng kiến cảnh đẹp này.
Những chùm pháo hoa nổ vang trời khiến người đi đường bên ngoài cũng tò mò nhìn rồi khôgn ngại bật thốt lên. "Đẹp quá, là ai tỏ tình à? Như vậy hẳn là thành công rồi nhỉ".
Ánh sáng muôn màu đến từ những tia sáng pháo hoa rơi xuống giọt nước mắt đang lăn dài của Cố Mộng Diệp, hiện tại hắn đau lắm rất đau đầu óc của hắn trống rỗng vô cùng.
Mà đám A Tần bên kia hoang mang vô cùng đừng nói là bị cảnh tượng đẹp quá đến khóc nhé, nhưng khóc lớn như vậy thì lố quá rồi không, tuy nhiên lúc này nhìn gần lại cả đám mới nhận ra người nọ chỉ đến có một mình cũng tức là...
Không khí xung quanh im ắng vô cùng, chỉ còn lại tiếng khóc nấc của Cố Mộng Diệp, mà tiếng khóc này nghe vào lại đau đớn buồn bã vô cùng, cứ như mọi uất ức hai mươi mấy năm qua đều tề tụ lại lúc này vậy, khiến người nghe không biết nên tiến lên an ủi như thế nào cho phải.