Cố Tần Phong và Cố Độ Nhãn thì giữ lại được chút bình tình, chăm chú lắng nghe chuyện bác sĩ sắp nói ra, vị bác sĩ trấn an người nhà rồi mới chắp tay trước mặt khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng."Tôi rất tiếc phải thông báo cho mọi người một chuyện".
Mà Cố Cao Mục vừa thấy động tác này của bác sĩ lại chêm thêm câu nói quen thuộc kia, vì thế cũng theo vợ của mình mà ngất xỉu, may mắn được Cố Độ Nhãn bên cạnh đỡ lấy rồi cùng với y ta bên kia mang người vào phòng hồi sức, mà Cố Tần Phong đã không còn giữ được dáng vẻ lý trí nữa, nước mắt của anh rưng rưng kiềm nén lại.
Cố Mộng Điệp là đứa em trai mà anh rất thương yêu, từ nhỏ chỉ cần là thứ nó muốn anh đều sẽ cho nó cũng không cho thứ gì làm hại đến nó, chỉ là cái tính ương bướng này của nó gây ra không biết bao nhiêu sóng gió trong nhà, chỉ vì bị gia đình bắt nó phải đi xin lỗi nha người ta mà nó đã bỏ trốn như vậy, rồi dẫn đến tình trạng như bậy giờ.
Vị bác sĩ cảm thấy bầu không khí ngưng trọng, cũng vội nói thêm. "Bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng tình trạng vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh không biết khi nào sẽ tỉnh lại, chỉ mong gia đình chuẩn bị tốt tâm lý".
Cố Tần Phong nghe tin em trai thoát cơn nguy kịch, chỉ là cảm xúc ban đầu vì bị đau thương vùi lấp nên còn chưa lấy lại được vui mừng, nên khuôn mặt đầy dáng vẻ ngờ nghệch. Thẩm Nhạc Thần kế bên vừa nghe thấy người bên trong đã không xảy ra chuyện gì liền thoát lực mà bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại một lần nữa, Thẩm Nhạc Thần mới phát hiện bản thân đang nằm trong một cái giường bệnh, vội vã chạy xuống giường đi tìm phòng của Cố Mộng Diệp, nhưng còn chưa kịp vào nhìn khuôn mặt em ấy đã bị người nhà Cố gia bên ngoài cản lại.
"Thẩm Nhạc Thần, anh ở đây làm gì, em tôi bị như vậy rồi anh vừa lòng rồi chứ?". Cố Độ Nhãn là người mở miệng nói đầu tiên, đáy mắt lạnh lùng vô tình đầy sát khí nhìn Thẩm Nhạc Thần, hận ý tràn ra khỏi mắt.
Cố Sầm Ngôn cản anh trai của mình lại, tiến lên trước nói. "Thẩm tổng, tôi biết tiểu Điệp làm nhiều chuyện có lỗi với cậu nhưng không đến mức để cậu làm ra như vậy, nếu nó làm gì sai cậu có thể đến Cố gia đòi công bằng, nhưng hà cớ gì lại chấp nhặt một đứa nhóc như vậy?".
"Nhạc Thần, anh về đi được không, ở đây Cố gia không chào đón anh, nếu Mộng Điệp tỉnh lại tôi sẽ nói với anh, còn về việc bên phía cảnh sát tôi sẽ làm việc". Chỉ có Cố Tần Phong là bình tĩnh, nhưng mọi lời nói đều là dao đâm vào tim của Thẩm Nhạc Thần, ý nghĩa câu nói chính là em trai tôi không muốn nhìn thấy y, đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa.
"Cậu Thẩm, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi chắc chắn tiểu Điệp khi tỉnh lại sẽ không muốn thấy mặt của cậu đâu". Cố Cao Mục cũng không thích chàng trai này, ông chỉ biết con trai rất ghét người này, mà người này hẳn cũng không có tình ý gì với con trai mình, chuyện xảy ra hôm nay ông không muốn xảy ra lần nữa.
Chỉ Thẩm Nhạc Thần làm gì chịu quay về, y vẫn khăng khăng muốn vào nhìn Cố Mộng Diệp một chút muốn được xem em ấy, nhìn em ấy bình an vô sự thì y sẽ đi.
Mà Cố Cao Mục thấy người trước mặt năn nỉ đến hết nước hết cái như vậy, lại nghĩ đến Thẩm Nhạc Thần trước đó đã đau khổ như thế nào nên cũng đồng ý cho y vào thăm con trai ông một chút.
Thẩm Nhạc Thần được người nhà Cố gia cho vào, tuy chỉ là từ đứng từ xa nhìn người nọ trên giường, cũng chịu cái nhìn đầy đề phòng chán ghét của họ, nhưng y vẫn muốn nhìn thấy em ấy. Cố Mộng Diệp nằm trên giường bệnh, thương tích đầy người được băng bó kín mít trên người gắn chi chít các loại dây, được đeo ống thở nằm trên giường.
Nâng mắt nhìn điện tâm đồ đang chạy nhìn thấy số liệu vẫn đang ở mức an toàn, nhưng Cố Mộng Diệp không tỉnh lại cũng chẳng ngớ ngàng gì đến Thẩm Nhạc Thần, chỉ vừa mới đây thôi mà y như đã già hơn chục tuổi vì người trên giường này.
Chỉ nhìn một chút rồi Thẩm Nhạc Thần xin phép mọi người rời đi, trả lại không gian cho nhà họ Cố.
Mấy tháng sau đó, Cố gia không biết vì một phép thần kì nào đó mà Thẩm Nhạc Thần hay tin Cố Mộng Diệp đã tỉnh lại, cũng đã có thể nói chuyện với mọi người đôi câu, y vội vã dời hết lịch trình làm việc lại lái xe chạy như bay đến.
Chỉ là vừa nhìn thấy Cố Mộng Diệp, còn chưa kịp mở miệng đã bị người nằm trên giường giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Nhạc Thần một cái rồi quay mặt đi không muốn nhìn y, giọng nói khàn khàn đầy bệnh tật nhưng vô cùng tuyệt tình. "Nhạc Thần, anh về đi, tôi không muốn thấy mặt của anh".
"...". Bước chân của Thẩm Nhạc Thần dừng lại, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Mộng Diệp như không tin vào tai mình.
Cố Mộng Diệp còn sợ mình nói quá ít khiến y không hiểu, vì thế mà nói thêm."Chúng ta kết thúc hợp đồng đi".
Thẩm Nhạc Thần im lặng vài giây, mới lấy lại được giọng nói của mình. "...Đơn phương kết thúc hợp đồng, tôi có thể kiện em đấy". Chỉ là vừa mới mở miệng y mới biết bản thân mình đã sợ đến mức nào.
"Anh dám không, nếu dám kiện thì cứ kiện đi". Cố Mộng Diệp đầy ngạo mạn mà nói, hắn cũng chẳng sợ đâu dù sao y có lỗi với hắn trước, hắn còn lâu mới sợ cái mà y nói!
"...". Thẩm Nhạc Thần mím môi, y quả thật chỉ dám nói bên miệng chứ không dám thật sự làm, dù sao cũng là người mình yêu y quả thật không nỡ.