Chỉ là cản được một quả nhưng chẳng cản được những thứ khác, dù cho trợ lý có giỏi võ đến đầu cũng chẳn cản được hết đồ vật đang bay về phía Cố Mộng Diệp này, cô vội vã kéo hắn rời đi.
Cố Mộng Diệp bị trợ lý kéo đi, đầu óc mông lung vô cùng giương đôi mắt nhìn mọi người xung quanh đang bua vây chửi rủa hắn, thoáng chốc nào đó hình ảnh thế giới trước và thế giới này như lồng ghép vào nhau, chân tay hắn run rẩy bước chân cũng loạng choạng sắp ngã, hơi thở có chút không ổn.
Bàn tay bị kéo đi làm hắn nhớ đến hồi ức bản thân bị cảnh sát kéo vào trong xe đưa về nhà giam, Cố Mộng Diệp sợ hãi giựt tay của mình ra khỏi tay của trợ lý, nhưng vì do đang chạy và cả đôi chân đã run đến chẳng thể bước tiếp được nữa, khiến hắn mất thăng bằng té xuống đất.
Cố Mộng Diệp chẳng còn phân biệt được đâu là thực tế và đâu là ảo ảnh nữa, hắn sợ lắm, sợ bị chửi lắm.
Loáng thoáng trong đầu vang vọng một giọng nói lạnh lẽo, như từ dưới hố sâu mà vang lên, chạm vào não bộ thần kinh của Cố Mộng Diệp, một mùi hương cà phê nhạt quen thuộc bao bọc lấy hắn, khiến các dây thần kinh đang căng thẳng chợt thả lỏng hơn rất nhiều, lý trí cũng được kéo lại thực tại. "Kéo đám người này tránh xa em ấy ra".
Những người vận một bộ đồ đen ngeh mệnh lệnh liền xông lên kéo đám người đang muốn lao về phía Cố Mộng Diệp ra, đẩy lùi đám đông đang điên cuồng kia cách một khoảng xa với Cố Mộng Diệp.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trước mặt Cố Mộng Diệp nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khẽ vỗ về bờ vai đang run rẩy kịch liệt của chủ nhân nó, dịu dàng xoa dịu sự sợ hãi này của người nọ. "Không sao rồi, anh ở đây, em đừng sợ, sẽ không ai có thể làm gì được em hay tổn thương em".
Cố Mộng Diệp vội vàng ôm lấy Thẩm Nhạc Thần, dưới lớp áo khoác măng tô đang trùm kín hết từ đầu đến chân, hắn mới dám bộc sự yếu đuối của mình ở một nơi không có ai nhìn thấy, âm thanh đầy tiếng nức nở. "Họ mắng em, em... họ còn ném đồ vào người em".
Thẩm Nhạc Thần đau lòng không thôi, qua lớp áo khoác mang tô y nhẹ đặt lên đầu Cố Mộng Diệp một nụ hôn an ủi, trầm giọng bảo. "Được, anh đòi lại cho em".
Cố Mộng Diệp cũng chẳng biết mình được đưa về Cố gia như thế nào, nhưng chỉ tối hôm đó khi vừa thức dậy từ trên chiếc giường mềm mại ấm áp, hắn hay tin đám người tung tin đăng trên mạng đã bị cảnh sát bắt về đồn điều tra, sau đó cảnh sát tra ra được những vụ việc làm ăn phi pháp của đám người bọn họ bắt đám kia vào thẳng tù.
Cố Mộng Diệp vội vã lên mạng tìm những thông tin liên quan, chỉ là bài tin này còn chưa để nó nảy sinh sang ngày hôm sau thì đã bị một thế lực nào đó nhấn chìm nó xuống, dù có muốn tìm cũng chẳng tìm ra được.
Sau đó là những tin nhắn lạ liên tục gửi đến lời xin lỗi và quà xin lỗi, làm Cố Mộng Diệp phải choáng váng với mức độ quay xe này.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Cố Mộng Diệp nhìn người gọi đến là Cố Sầm Ngôn thì bắt máy, người bên kia vừa nhận được lời nói 'alo' của hắn liền nói luôn vào vấn đề. "Em đừng lo chuyện này chị và chú đã thay em giải quyết rồi, đám người đăng tin hãm hại em đã bị Cố Độ Nhãn cho vào tù ở mấy năm chơi rồi, em đừng sợ những lời nói ác ý của đám cư dân mạng, cả nhà mình đủ lớn để bảo vệ cho em!".
Cố Mộng Diệp mỉm cười đầy vẻ hạnh phúc, hắn gật đầu cảm ơn chị họ lại hỏi han vài chuyện gần đây rồi mới cúp máy.
Một lát nữa lại nhận được cuộc gọi của đám A Tần bên kia, nào là hỏi han sau đó hẹn nhau ra ngoài gặp mặt một chút, Cố Mộng Diệp đương nhiên là đồng ý ngay luôn.
Những ngày tháng dần qua, sự nghiệp của Cố Mộng Diệp cũng chẳng còn gì có thể ảnh hưởng được nữa, vì thế mà sự tài năng của hắn được vươn ra xa đến tầm quốc tế, Cố Thụy Ân được hắn mang về nuôi nấng cùng với một đứa nhỏ gọi là Thanh cũng đã lớn được năm tuổi và đang được cho đi học mẫu giáo.
Cố Mộng Diệp đứng trên bục nhận giải thưởng 'diễn viên xuất sắc nhất năm', trong lúc vô tình đưa mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một luồng sáng phát ra đến chói mắt, mà nó nằm ở phía sau cánh gà, hắn không biết vì sao lại vô thức mà đi lại gần chỗ đó, cũng chẳng buồn quan tâm đến bản thân sắp nhận giải, dưới ánh mắt tò mò và bàn luận của mọi người hắn đi về phía cánh gà.
Hắn biết đây là thứ gì, loại ánh sáng này từng xuất hiện một lần khi hắn đang được đưa vào cấp cứu ở thế giới kia, phải chăng đây là lúc hắn nên trả lại những gì bản thân đã cướp của thân thể này, trả lại hơi ấm ở thế giới này cho linh hôn tên 'Cố Mộng Điệp' chứ không phải linh hồn tên 'Cố Mộng Diệp'.
Thẩm Nhạc Thần ngồi đằng xa nhìn Cố Mộng Diệp đang lên nhận giải thưởng, trên môi người nọ là nụ cười tỏa nắng ấm áp dương quang chói lóa, y có chút tự hào và nuối tiếc vì đã để vụt mất ánh sáng đã từng vì y mà xoay xung quanh mình.
Tuy nhiên còn chưa thấy người kia nhận cúp giải thưởng thì một linh cảm vừa xa lạ lại sợ hãi đến nghẹt thở kia lại từ đâu xuất hiện. Y vừa ngẩng đầu, liền thấy người mà y tâm tâm niệm niệm còn chưa kịp theo đuổi được, đang đi về phía cánh gà, mà nơi cuối cùng đó lại đang phát ra một ánh sáng quái dị.
Những người xung quanh hình như không thấy ánh sáng đó mà chỉ thủ thỉ nói chuyện, MC trên bục cười gượng gạo, nói vào mic. "Diễn viên Cố Mộng Diệp anh đi đâu vậy?".
Cố Mộng Diệp nghe được câu hỏi này liền quay đầu lại mỉm cười còn khó coi hơn là khóc. "Tôi phải trở về rồi".
Thẩm Nhạc Thần nghe được năm chữ này, linh hồn như rơi vào hầm băng liền đứng bật làm cho vài người bên cạnh giật mình, những người xung quanh cũng quay lại nhìn, xong lại kinh ngạc bật thốt, có người thì hét cả lên. "Ối đây không phải là Thẩm tổng sao? Vì sao anh lại ở đây".
"Ôi là Thẩm tổng thật này".
Một đám người xôn xao lại gần Thẩm Nhạc Thần khiến y không thể nhúc nhích chạy đến bục phía trước, ánh mắt y gắt gao nhìn thân ảnh người nào đó trên bục nhận giải chỉ sợ một cái chớp mắt thì người đó sẽ biến mất vậy.
Đáy mắt Thẩm Nhạc Thần đụng phải đôi con ngươi màu nâu nhạt đầy kinh ngạc của Cố Mộng Diệp trên bục, sau lại thấy em ấy mỉm cười dịu dàng vẩy tay về phía y, nói khẩu hình miệng. "Tạm biệt, Thẩm Nhạc Thần".
Nói xong liền quay lưng đi về phía ánh sáng mà chỉ có y và hắn thấy.
Thẩm Nhạc Thần đọc được khẩu hình miệng của Cố Mộng Diệp đáy mắt ửng đỏ lên, một cỗ tức giận không tên tràn ra khỏi cơ thể, y đẩy đám người đang chắn đường mình ra, thở dốc chạy về phía người kia hình ảnh phía trước mắt bắt đầu mờ nhạt đi vì nước mắt, sống mũi cay xè cùng với khóe mắt bắt đầu ngấn nước, gào thét về phía người kia đang bị ánh sáng bao phủ.
"Cố Mộng Diệp, mau quay lại đây ngay cho anh!!!".
Tuy nhiên người kia vẫn bị thứ ánh sáng đó nuốt chửng chỉ còn bóng lưng đơn độc gần như hóa hư vô trong không khí, Thẩm Nhạc Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Cố Mộng Diệp vì sao lại như vậy, nhưng y biết nếu y không cản người nọ lại chỉ sợ cả đời sau này của y sẽ chẳng còn có ai từng mang tên 'Cố Mộng Diệp' nữa.
Cố Mộng Diệp bên trong ánh sáng ấm áp chói mắt đó thầm nghĩ lần này nếu được quay về thể xác lại lần nữa, hắn sẽ quay về Cố gia để trả thù!
Còn nếu không thể quay về được nữa thì coi như xui thôi, cùng lắm là một kiếp người dù sao hắn cũng đã trải qua một giấc mộng đẹp ở thế giới kia rồi, một giấc mộng mà ở đó hắn có người hắn từng yêu hơn cả sinh mạng, có gia đình yêu thương hắn hơn bao giờ hết, có đồng bạn hài hước luôn ra tay giúp đỡ hắn, có được sự nghiệp và ước mơ như mong muốn, như vậy đã quá đủ rồi.
Hoàn chính văn.