Kết hôn là một việc trọng đại của mỗi con người, nhất là người phụ nữ, bởi quãng đời còn lại của họ phải giao cho một người đàn ông, cùng người đó tạo dựng một gia đình hạnh phúc, sinh con đẻ cái, sống cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Cho nên cần phải lựa chọn một người đáng tin tưởng để gả đi.
Bất kì người con gái nào cũng có quyền lựa chọn cho mình một tấm chồng tốt, duy chỉ có mình Hạ Nhược Hy là không có quyền đó.
Hạ Nhược Hy vận trên người một bộ lễ phục cô dâu vô cùng sang trọng và cầu kỳ, tóc được búi lên khá đơn giản, hai lọn tóc mai xõa xuống nhẹ nhàng tô điểm thêm cho nét đẹp mỏng manh, yếu đuối của thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi.1
Tuy hôm nay là ngày quan trọng nhất đời cô nhưng nét mặt Hạ Nhược Hy mang một vẻ đượm buồn, u uất đến khó tả, lớp son phấn bên ngoài không thể che đi hết vẻ cô đơn bơ phờ của thiếu nữ. Đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng nhìn vào hư không, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vốn chuyện rằng ba của Hạ Nhược Hy - Hạ Trung Lương làm quản lý công xưởng nhuộm vải nhà họ Mặc chỉ mới hai năm nay, vì lo ăn nhậu mà không quản lý cho đàng hoàng dẫn đến công xưởng xuống dốc nặng nề, nợ nần chồng chất, chẳng trả được đồng nào cho người ta, mặt dày cầu xin Mặc gia, hẹn lần hẹn lượt trả nợ.
Mà suốt khoảng thời gian sáu tháng này, gia đình Hạ Nhược Hy nào xoay sở được. Hạ Trung Lương vẫn như ngày nào không biết tìm việc để làm, ngày ngày nhậu nhẹt với đám bạn của ông ta. Mẹ cô Kim Dung mới ban đầu cũng rất tức giận, gây gổ cãi vã với Hạ Trung Lương như cơm bữa nhưng ông ấy chứng nào tật đó, nào để lọt lỗ tai chữ gì.
Kim Dung đã sống với ông mấy mươi năm trời, chuyện nhậu nhẹt bê bối này, không phải là lần đầu, cũng dần quen với việc này, không còn cách nào để khuyên can ông ta nữa.
Chỉ mới nhận việc được nửa năm mà nợ ngập đầu, bà ta tuy tức lắm nhưng chẳng làm được gì Hạ Trung Lương, những uất ức phẫn nộ đều trút vào người Hạ Nhược Hy. Thường hay kiếm chuyện mắng chửi cô, bắt cô nghỉ học để đi làm nhưng cô không chấp nhận nghỉ học đành cực khổ vừa học vừa làm thêm bên ngoài đến nửa đêm mới về nhà.
Một cô gái vừa mới lớn yếu đuối mỏng manh như cô phải chạy đôn chạy đáo làm việc, vậy mà gia đình còn chẳng vừa lòng.
Từ lúc sáu tuổi, Hạ Nhược Hy đã bị Kim Dung bắt thức giấc lúc bốn giờ để làm việc nhà, xong xuôi tất cả mới được đi học, đồ đạc của cô thường là cũ kỹ đến cả rách rưới nhưng không có gan nói với mẹ mình muốn mua đồ mới.
Hạ Trung Lương cũng chẳng ngó ngàng gì đến cô, thậm chí còn ghét Hạ Nhược Hy nhiều hơn thế nữa, thường xuyên nhậu say rồi đánh đập cô tàn nhẫn.
Ngược lại người chị Hạ Lưu Ly của cô lại được hai người bọn họ cưng chiều hết mực, công việc nhà chẳng động vào một đầu ngón tay, cho ăn mặc xa hoa lộng lẫy. Bởi vì sự nuông chiều đó mà hình thành tính cách ngang ngược ương bướng khó ưa của cô ta.
Hạ Lưu Ly rất ghét Hạ Nhược Hy bởi vẻ ngoài của cô trông xinh đẹp hơn cô ta, được nhiều nam sinh trong trường yêu thích. Bình thường sẽ kiếm chuyện làm khó Hạ Nhược Hy, vu oan cho cô, để trong mắt cha mẹ, Hạ Nhược Hy là đứa con gái hư hỏng, không ngoan. Hạ Trung Lương và Kim Dung đương nhiên là tin cô ta hơn, thế là trong mắt họ, Hạ Nhược Hy càng đáng ghét.
Và sau nửa năm qua, với sự chạy đôn chạy đáo mượn tiền của Kim Dung, ngày đêm làm việc kiếm từng đồng bạc của Hạ Nhược Hy thì tiền kiếm được chẳng đáng là bao so với số nợ khổng lồ kia.
Không thể ngờ hôm nay đích thân chủ mẫu Mặc gia - Hà Vân Phi đến nhà đòi nợ.
Vắt chéo chân ngồi lên ghế, khí chất giàu có, quý phái của một vị phu nhân toát ra.
Bà ấy tự biết trong lòng sẽ chẳng đòi được gì, lòng vòng một chút thì vào mục đích chính, ngỏ lời gả một cô con gái của hai người họ cho con trai duy nhất của bà - Mặc Đình Phong.
Kim Dung hốt hoảng dập đầu xuống đất, liên tục từ chối. Ở Hải Châu này ai ai cũng biết, cậu cả của Mặc gia là một người câm, vẻ ngoài xấu xí, tính cách lập dị khó ở, nếu dám để cậu ta không ưa mắt điểm nào sẽ giết chết ngay lập tức. Người đời đều ví Mặc Đình Phong như là một con ác ma đời thật.
Hạ Trung Lương lúc ấy kéo bà ta ngồi dậy cười xởi lởi, ông nói nhỏ vào tay Kim Dung:
"Lạy cái gì mà lạy, chẳng phải gả con Nhược Hy đi là được rồi sao? Nó ở đây chỉ càng thêm chật nhà chật cửa, một chuyện tốt như vậy bà có gì mà không chịu làm?"
Kim Dung có chút khó xử, gả Hạ Nhược Hy cho Mặc Đình Phong khác nào để cô chui vào hang cọp, tuy chẳng ưa đứa con này mấy nhưng dù sao cô cũng là con của bà ta, nuôi từ nhỏ đến lớn, bà ta không phải không có tình người, song, bị Hạ Trung Lương nói vài câu cho là chí lý đành xuôi theo, đồng ý gả Hạ Nhược Hy đi.
Cửa phòng bất giác bị mở toang ra, Hạ Lưu Ly nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, cất giọng khó nghe:
"Tới giờ rồi, còn muốn chậm chạp ở nhà tôi tới khi nào?"
Hạ Nhược Hy buồn bã đứng dậy, lúc này hai chân cô tê cứng không còn sức lực nhấc lên, Hạ Lưu Ly càng chướng mắt hối thúc.
"Nhanh lên, lại tính bày trò gì nữa đây? Nên nhớ mày chỉ là thứ dư thừa trong cái nhà này, cha mẹ chỉ coi mình tao là con, cho nên mày cút đi càng nhanh càng tốt!"
Cô chua xót trong lòng, cố sức cất bước đi. Những lời nói nặng nề này của Hạ Lưu Ly, Hạ Nhược Hy không phải chưa từng nghe qua, thậm chí là ngày nào cũng nghe lấy.
Khi cô đã đi qua tầm mắt của Hạ Lưu Ly, bất chợt bị cô ta gọi lại, buông lời châm biếm:
"À mà ở với thằng chồng câm của mày nhớ cẩn thận, không chừng mới thấy khuôn mặt xấu xí của mày, hắn đã chán ghét giết mày ngay lập tức rồi đó, nể tình mày là em tao nên tao mới nhắc thôi!"
Hạ Nhược Hy run rẩy trong lòng, chân lại cứng ngắc như mọc rễ, tin đồn cậu cả nhà Mạc gia là người lập dị khó tính, cô đã nghe qua, càng chua xót cho số phận của mình.
Nhìn dáng vẻ đần độn của Hạ Nhược Hy, Hạ Lưu Ly khoái chí nhếch môi khinh thường.
"Sao? Hối hận rồi?"
Hạ Nhược Hy lắc đầu, giọng nói trong trẻo chứa đầy bị thương:
"Em không hối hận, được trả ơn cho ba mẹ, em đã rất vui rồi!"
Cô ta cười khinh một tiếng rồi buông lời.
"Vậy thì tốt, còn ở đây làm gì? Đi mau!"
Cô hít một hơi, khóe mắt đã phủ màn sương mờ nhạt, khó khăn cất bước đi ra bên ngoài.
Ngoài cửa, xe hoa đậu từ đó bao giờ. Một hôn lễ chẳng có tiệc chiêu đãi, chỉ đơn giản là kí tên vào tờ giấy kết hôn rồi trực tiếp rước Hạ Nhược Hy về Mạc gia là xong, liệu có quá bất công với cô?
Đến trước cửa, cúi đầu chào cha và mẹ mình, hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp, Hạ Nhược Hy nức nở nói:
"Cha, mẹ, hai người ở lại mạnh khỏe!"
Hạ Trung Lương từ đầu chí cuối không có cảm xúc gì, ông ta nhìn đi hướng khác không nói đến Hạ Nhược Hy lấy một câu. Kim Dung chỉ "ừ" nhẹ rồi bảo cô đi mau.
Hạ Nhược Hy nhìn chiếc xe hoa, ngậm ngùi bước đến, trước khi đi còn luyến tiếc nhìn lại nơi từ nhỏ đến lớn mình đã ở, một lúc mới mở cửa xe vào trong.
Ngày cô lên xe hoa, mọi vật xung quanh tĩnh mịch và âm u, khí trời se se lạnh, chẳng có lấy một cơn gió nào thổi đến, phảng phất vài giọt mưa mây tô vẽ cho phong cảnh nơi đây trông thật đượm buồn.