Mà khoảnh thời gian này, nhà họ Mặc đón chào một thành viên về nhà, đó chính là Mặc Nhi, con gái út của Lưu Nhã. Tuy cô ấy được bà ta sinh ra nhưng tính cách lẫn dung mạo rất dễ thương, không hề kiêu ngạo coi mình là tiểu thư quyền quý như những đứa con gái nhà giàu khác. Chắc là từ nhỏ đã du học phương Tây, tiếp xúc với nên giáo dục văn minh hiện đại nên có tư tưởng khá tốt.
Mà Mặc Nhi vừa thấy Hạ Nhược Hy đã rất thích cô. Thấy cô ăn mặc lúc nào cũng giản dị, nổi hứng muốn đi làm đẹp với chị dâu, vừa nghĩ thì liền làm, kết thúc bữa ăn sáng liền kéo Hạ Nhược Hy đến trung tâm thương mại mua sắm.
Đồ trong đây mẫu nào cũng đẹp mắt nhưng giá cả toàn trên trời bởi cái nào cũng là hàng hiệu, do đặt ở những hãng nổi tiếng trên thế giới.
Cũng may tháng trước chẳng biết thế nào, Mặc Đình Phong cho cô một cái thẻ đen giới hạn toàn cầu, giá trị cao ngất ngưởng. Cô chẳng biết tại sao anh lại đưa cho mình, muốn mở miệng hỏi thì anh đã cất bước ra khỏi phòng đi làm mất.
Vốn tính tiết kiệm, Hạ Nhược Hy lựa vài chiếc váy hợp mắt cho mình thôi nhưng Mạc Hy thì lựa cho cô thêm cả chục món đồ vì thấy rất hợp với chị dâu mình, tặng hết tất cả cho cô làm Hạ Nhược Hy thấy rất ngại.
Trong đầu cô bỗng chốc nảy ra một ý nghĩ, do dự muốn nói rồi lại thôi. Mạc Nhi tinh ý phát hiện ra Hạ Nhược Hy muốn nói gì đó với mình, liền lên tiếng hỏi cô:
"Chị cả, chị có gì muốn nói với em sao? Hay chị muốn mua gì thêm?"
Hạ Nhược Hy ngay lập tức xua tay. Đống đồ này quá ư là nhiều đối với cô rồi, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ mua sắm kiểu xa xỉ như này, tuy làm tiền của chồng nhưng cô cũng thấy đứt ruột đứt gan xua tay.
"Không đâu!"
Mặc Nhi bắt đầu nghi ngờ, chăm chú nhìn cô, hỏi chuyện:
"Vậy chị muốn nói với em cái gì thế? Có vẻ là quan trọng nên chị mới ấp úng như vậy!"
Cô dè dặt nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn trên rồi nhìn dưới, sau đó sáp miệng lại gần tai Mặc Nhi thỏ thẻ nói nhỏ:
"Thật ra… mẹ chồng chị muốn chị có con với anh cả em, nhưng bọn chị… căn bản không phải lấy nhau vì tình yêu, anh ấy chưa từng động vào chị bao giờ. Em… em có cách nào không, giúp chị với!"
Nghe chuyện của cô, Mạc Nhi chậc lưỡi một cái ngẫm nghĩ. Tuy cô không ở Mặc gia thường xuyên nhưng cũng biết sơ tính tình cậu anh cả này khá khó khăn, cô cũng thấy thông cảm cho Hạ Nhược Hy. Mà cô cũng hiểu Hà Vân Phi khó tính không kém cạnh, suy cho cùng chỉ có mình chị dâu đáng thương của cô chính giữa chịu trận, thật không công bằng chút nào.
Mặc Linh chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo, lập tức dắt tay Hạ Nhược Hy vào một khu đồ khác. Vừa đến là đập vào mắt cô những bộ đồ ngủ nóng bỏng chói mắt, Hạ Nhược Hy đỏ mặt quay sang chỗ khác.
"Mặc Nhi, chẳng lẽ cách của em là…?"
Mặc Nhi thích thú cười tươi mà nói:
"Đúng thế đấy chị cả! Ầy, chị ngại cái gì, mau vào thôi, chẳng phải chị muốn nhanh chóng có con với anh cả sao? Em cũng muốn có cháu bế lắm đây nè!"
Hạ Nhược Hy bất đắc dĩ bị Mặc Nhi lôi vào bên trong, cô cứ nhát như thỏ thế này thì chẳng có đứa con nào sẽ chui vào bụng của cô cả, phải nhờ đến Mặc Nhi giúp sức thay.
Tối đến mười giờ đêm, Mặc Đình Phong vừa đi làm trở về mở cửa phòng, cảnh tượng trước mắt liền khiến anh điêu đứng.
Như thường ngày, vẫn thấy một Hạ Nhược Hy chờ đợi anh về nhưng Hạ Nhược Hy của hôm nay rất khác, như là một con người khác biệt vậy, nói đến sự khác biệt nhất chính là đồ cô mặc trên người, nó… quá ư là thiếu vải.
Hạ Nhược Hy khoác trên mình một chiếc váy đen dài đủ che đi cặp mông tròn trịa, để lộ lồ khuôn ngực đầy đặn, màu sắc tôn lên làn da trắng phát sáng của thiếu nữ. Đặc biệt là chất liệu của nó là ren mỏng xuyên thấu, may mắn rằng cô có mặc đồ bảo hộ bên trong. Chiếc váy ôm khít ba vòng chuẩn chỉnh khiến ai nhìn vào cũng chết mê chết mệt với cơ thể tuyệt vời này.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Nhược Hy giật thót tim quay người, như là phản xạ, lấy hai tay ôm ngực mình trước tiên. Chợt nhớ đến lời căn dặn của Mặc Nhi là cứ tự nhiên, bình tĩnh, thả lỏng người.
Sau đó như trình tự lời em dâu nói, Hạ Nhược Hy từng bước chậm rãi đến trước mặt Mặc Đình Phong, khẽ cong môi gượng cười yếu ớt.
"Anh đi làm về mệt rồi đúng không? Để em… cởi cà vạt cho anh!"
Hạ Nhược Hy vươn tay lên gở bỏ cà vạt của anh, chưa gì mà hai tay đã run lên bần bật. . Truyện Gia Đấu
Đúng là lời thì rất dễ nói nhưng thực hành thì khó khăn vô cùng. Mà người đàn ông nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô không phản ứng dù chỉ một cái chớp mắt.
Hôm nay Hạ Nhược Hy trang điểm đậm một chút không như ngày thường lúc nào cũng mặt mộc. Màu mắt tự nhiên điểm xuyến một chút xám khói bên ngoài mi mắt, môi thì tô son đỏ đậm quyến rũ, tóc uốn xoăn xõa dài đến lưng, che đi được một phần da thịt lồ lộ.