Cô nhìn túi đồ lại nhìn anh. Ánh mắt có chút ngạc nhiên, bối rối. “Anh không cần phải chuẩn bị những thứ này”.
“Cô cứ cầm lấy đi, cô là vợ tôi, không thể để Lăng gia mất mặt được.”
Tú Anh đọc dòng chữ trên màn hình. Cũng đúng, anh ta là vì không muốn mất mặt Lăng gia, mình cũng đâu có mắc nợ anh ta.
Cô gật đầu. “Nếu không còn việc gì thì tôi về trước.”
Lăng Quốc Thiên trầm mặc.
Trên xe trở về nhà họ Trường, Trương Tú Anh nhìn chiếc túi trong tay, có rất nhiều suy nghĩ rộn lên trong lòng. Cô không ngờ Lăng Quốc Thiên lại chu đáo như vậy. Chẳng trách khi chưa bị tai nạn anh ta là mơ ước của biết bao cô gái tại Ninh THành. Hiện tại thì sao, ngay cả vị hôn thê cũng chối bỏ anh ta. Một người chịu nhiều đả kích như vậy mà vẫn mạnh mẽ, vững chãi, phải là người đàn ông có bản lĩnh tới thế nào.
Những người cùng từng trải qua tổn thương có thể dễ dàng đồng cảm với nhau. Tú Anh nể phục sự mạnh mẽ của anh. Cô muốn mình có thể làm được điều gì đó giúp anh, dù sao họ cũng chỉ đi cùng nhau một năm, trong một năm này cô sẽ cố hết sức giúp anh ta hồi phục.
Sáng sớm, người làm trong Trương gia đã tất bật hơn mọi ngày, dù không tổ chức hôn lễ nhưng những thủ tục cơ bản của đám cưới truyền thống vẫn phải có.
Trương Tú Anh mặc bộ váy cưới Lăng Quốc Thiên mua cho cô. Trên tóc cài một cành hoa mộc lan bằng bạch ngọc. Đeo bộ trang sức ngọc trai.
Tất cả toát lên một vẻ nhẹ nhàng thanh lịch, tinh tế. Cô ngắm mình trong gương hài lòng với vẻ bề ngoài của mình. Tất cả đồ Lăng Quốc Thiên mua đều vừa vặn với cô, anh ta sao có thể biết được số đo của cô, càng không có khả năng hỏi qua Hàn Thu Nguyệt. Chắc là do ăn may. Cô nghĩ. Làn da cô rất đẹp chỉ cần thoa chút kem nền và tô son đã trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
Ba chiếc xe thương vụ màu đen tiến vào sân biệt thự.
Trương Tú Linh cùng TrươngVân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đứng sẵn ở cửa. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực, đeo bộ trang sức kim cương cùng màu. Trang điểm tỉ mỉ. Nhìn không biết ai mới là cô dâu.Vốn màu đỏ là màu người ta sẽ không mặc trong đám cưới của người khác vì sợ sẽ lấn át cô dâu. Trương Tú Linh chắc chắn là biết điều này nhưng cô ta vẫn cố tình ăn mặc như vậy. Hàn Thu Nguyệt cũng không lên tiếng nhắc nhở, bà ta rất hài lòng về vẻ bề ngoài của con gái cưng. Từ ngày xem bói về, bà ta càng thêm cưng chiều Trương Tú Linh.
Lăng Quốc Thiên được trợ lý đỡ xuống xe, Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú cũng xuống từ một xe khác. Đây cũng không phải một buổi lễ long trọng gì. Chỉ nội bộ hai gia đình. Họ nói chuyện với nhau vài câu xã giao sau đó Trương Vân Sơn vào phòng dắt tay Trương Tú Anh đi ra.
Lăng Quốc Thiên ngắm Trương Tú Anh trong bộ váy cưới do anh tự tay chọn, cả người có toát vẻ vừa đoan trang vừa quyến rũ không giống những cô gái bình thường khác. Cô cúi mặt, không biết suy nghĩ điều gì. Khi Trương Vân Sơn đặt tay cô vào tay Lăng Quốc Thiên, ông ta không nhìn vào mắt anh chỉ nói một câu ngắn gọn “giao lại cho cậu.” Không có cảnh lâm li, không có mấy lời cha giao con gái cho con rể đầy xúc động như trong phim. Thái độ của Hàn Thu Nguyệt và Trương Tú Linh thì khỏi phải nói, họ vui ra mặt. Lăng Quốc Thiên nghĩ thầm, xem ra cô ấy sống trong gia đình này cũng không dễ dàng gì.