“Tôi không làm gì cả.Anh có lắm kẻ thù như vậy, ai mà biết được kẻ nào bị anh đắc tội đang tìm kiếm anh để trả thù. Đừng đổ tất cả lên đầu Con này”
Trương Tú Linh gằn giọng. Khác hẳn với vẻ cao cao tại thượng thường ngày, giọng điệu không khác dân chợ búa là mấy.
“Tốt nhất là không phải cô, đừng để tôi lần ra bất kỳ manh mối nào liên quan tới cô. Không thì đừng trách Chu Tài này không giữ lời”
Chu Tài cũng không phải dạng vừa, hắn vừa nhai kẹo cao su vừa gằn giọng.
“Tôi nói là tôi không làm, anh tính thế nào thì tính, tốt nhất là biến cho xa” Trương Tú Linh sắp mất kiên nhẫn.
“Thằng này còn chưa biến được đầu cô em, cô em định phủi tay với thằng này nhanh vậy sao?” Giọng Chu Tài cợt nhả qua điện thoại, hắn đang cười.
Trương Tú Linh có thể tương tưởng ra điệu cười nham nhở, hàm răng vàng khè vì hút quá nhiều thuốc của hắn.
“Tiền cũng đã nhận, giao kèo đã hết, anh muốn gì nữa?”
Trương Tú Linh nén giận, đối với loại người như Chu Tài tốt nhất không để dồn hắn vào đường cùng tránh cho cùng dứt dậu nếu còn có thể mềm dẻo được thì tốt nhất là cố mà nhịn nhục bọn hắn.
“Khoan! Cô em từ từ nghe thằng này nói đã. Giao kèo của cô em không rõ ràng. Mười triệu không đủ cho bọn anh đây.”
Chu Tài vẫn giữ giọng điệu vừa cợt nhả vừa đe dọa.
“Anh đừng có lật lọng, có tin anh lại vào tù tiếp không?”
Trương Tú Linh nổi điên, cô ta nhịn đủ rồi, mềm không được thì phải giở giọng cứng rắn ra với loại người này mới được.
“Ấy khoan! Cô em đừng nóng.Anh đây còn chưa nói hết. Mười triệu là tiền cho một mạng người bình thường, cô em không nói với anh đây đó là mạng của Lăng phu nhân. Hà hà hà..” Chu Tài cất tiếng cười khả ố, giáng một đòn quyết định vào Trương Tú Linh.
“Lăng phu nhân thì sao, dù sao thì anh cũng giết người rồi, cảnh sát tóm được thì anh cũng không hay ho gì đâu. Số tiền đó không phải là ít. Tốt nhất là đừng để tôi bịt miệng anh lại.”
Trương Tú Linh cũng không phải dạng vừa, cô ta cũng đã lường trước sự lật lọng của Chu Tài, chỉ không ngờ hắn lại lấy cái cớ này để moi tiền từ cô ta.
“Tùy cô em, không đưa tiền thì anh đây đành phải tới chỗ Lăng gia kiếm chút ít vậy. Để xem người của Lăng gia sẽ đối xử với cô em thế nào? Nể tình mấy lần hợp tác, anh đây có lòng báo trước cho cô em, thái độ của cô em với anh như này. Có chuyện gì xảy ra thì đừng trách anh đây không báo trước. Cho cô em mười hai tiếng để suy nghĩ” .
Không chờ Trương Tú Linh trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút. Chu Tài đã cúp máy.
Trương Tú Linh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt ngóm, trong lòng có chút hoảng SỢ, tuy tỏ ra cổng miệng nhưng thực tế cô ta cũng chỉ là một kẻ to mồm cậy thế làm sao đấu lại được với sự gian xảo và đường cùng của bọn người như Chu Tài.
Thêm chút nữa, dù Trương gia là gia đình giàu có thật, nhưng mọi tài sản đều nằm trong tay bố cô ta, Trương Tú Linh từ xưa tới nay cũng chỉ là cô tiểu thư được cho tiền tiêu xài xả láng chứ không phải là người đã được tự quản lý tài sản vì vậy số tiền mười triệu kia đối với cô ta cũng là cả một sự cố gắng.
Nếu cô ta rút tiền thêm từ công ty chắc chắn Trương Vân Sơn sẽ chú tâm.
Là người như Chu Tài là lũ người có lòng tham không đáy, nếu thỏa mãn hắn một lần thì sẽ có những lần tiếp theo. Cứ như vậy món nợ này bao giờ mới tính xong? Trừ khi hắn ta vĩnh viễn biến mất.
Nghĩ tới đây Trương Tú Linh siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt trở nên hung dữ.