Hai tay cô ta ôm đầu, tiền tiền tiền một lũ hám tiền. Lúc nào cũng chỉ biết đến tiền. Trương Tú Linh tức giận. Cô ta không hề hiểu được rằng với cách sống của cô ta dùng tiền để mua chuộc tất cả thì tất nhiên cô ta chỉ có những mối quan hệ liên quan tới tiền và lợi ích mà thôi.
“Em yêu! Có chuyện gì khiến em tức giận, hay anh vẫn chưa thỏa mãn em được. Để anh bù.”
Tiếng nhựa nhựa của Đặng Triều vang lên bên cạnh Trương Tú Linh, kèm theo đó là bàn tay to lớn thô ráp của hắn đã luồn vào trong chăn massage phần đùi non nhạy cảm của Trương Tú Linh. Mùi sữa tắm dành cho đàn ông nồng nồng Nộc thẳng vào mũi Trương Tú Linh.
Cô ta nhắm mắt hít vào một hơi.
Ngửa CỐ ra sau vươn tay kéo đầu Đặng Triều vào bầu ngực đang để trần lấp ló trong chăn của mình.
Những lúc tâm trạng như thế này, Trương Tú Linh thường trút tất cả mọi sự bực dọc, thù hận của mình vào việc làm tình.
Chỉ có khoái cảm thể xác mới có thể khiến cô ta tỉnh táo và quên đi cảm giác khó chịu. Mặt khác trong đầu cô ta cũng có những sự tính toán riêng.
Hiện tại Đặng Triều là người duy nhất có thể giúp cô ta đối phó với Chu Tài.Vì thế cô ta không tiếc gì để chiều chuộng hắn, làm cho hắn thỏa mãn cũng là làm cho cô ta được giải tỏa.
Một mũi tên trúng hai con con chim.
Lăng Quốc Thiên trở lại phòng chờ lúc đêm cũng đã khuya. Trên đường tới phòng riêng ở bệnh viện anh đã gặp bác sỹ John, ông nói rằng nếu nhanh thì cũng phải tám tiếng nữa Trương Tú Anh mới về phòng hậu phẫu.Vì thế anh yên tâm đi tắm rửa thay quần áo, và tranh thủ gọi Đặng Việt tới dặn dò một số công việc của công ty. Xong xuôi mọi việc cũng đã quá nửa đêm. Lăng Quốc Thiên vội vàng trở lại phòng chờ. Trịnh Dục Tú vừa đầu lên vai Lăng Duệ khẽ nhắm mắt, Lăng Duệ nắm bàn tay của Trịnh Dục Tú, cả hai đều yên lặng chờ đợi.
Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng bước tới, nói bằng khẩu hình với Lăng Duệ. Hỏi xem Trịnh Dục Tú ngủ rồi phải không. Lăng Duệ khẽ lắc đầu. Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hai người. Sau khi tắm rửa xong anh như một người khác, râu đã được cạo sạch, gương mặt có chút sức sống hơn trước rất nhiều.
Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Dục Tú mở mắt nhìn con trai, bà vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần
chứ không ngủ, vì vậy Lăng Quốc Thiên dù có rất nhẹ nhàng bà cũng có thể cảm nhận được. Trịnh Dục Tú ngồi thẳng dậy, đưa cho Lăng Quốc Thiên chiếc bình giữ nhiệt đựng canh gà của nhà hàng nổi tiếng trên phố cổ bà đã sai người mang tới.
“Con uống đi, canh gà ở hiệu con thích đây. Uống một chút cho hồi sức. Thời gian tới còn rất nhiều khó khăn, nếu không có sức khỏe mẹ e con sẽ không thể hoàn thành được việc gì? Trịnh Dục Tú đưa chiếc bình vào tay Lăng Quốc Thiên.
Lăng Quốc Thiên đỡ lấy chiếc bình cảm ơn mẹ rồi chậm rãi uống từng ngụm canh nhỏ. Canh gà ở quán này vốn là món anh luôn yêu thích, vị canh rất thanh đạm, thoảng hương thơm của thuốc bắc và hạt sen, nhưng tất cả đều rất vừa vặn, ngọt thanh, nước trong không váng mỡ.Anh Cố gắng uống nhiều một chút vừa là để cho Trịnh Dục Tú bớt lo lắng cũng là để tự mình có thêm sức lực.