“Tình hình của cô ấy còn khá hơn rất nhiều so với cậu trước đây. Cậu nhìn xem bây giờ cậu như thế nào? Nên đừng quá lo lắng, cô ấy sẽ khỏe mạnh trở lại thôi.” Bác sỹ John VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên theo thói quen.
Lăng Quốc Thiên không trả lời ông. Cả hai người đàn ông chìm vào yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng chỉ có sự yên lặng đồng cảm và thấu hiểu là tồn tại. Bên ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu hửng sáng, gió thu lạnh buốt thổi bay tấm rèm cửa phủ kín cả khung kính lớn. Lăng Quốc Thiên khẽ rùng mình, hắt xì hơi liền mấy cái. Thời tiết mùa thu ở Ninh Thành nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn. Khiến con người sống ở nơi đây vào mùa này nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh và mắc những bệnh về đường hô hấp.
Bác sỹ John nhìn đồng hồ sau đó vào phòng kiểm tra tình trạng của Trương Tú Anh. Y tá trực trong phòng bệnh báo cáo lại các chỉ số sau mổ của cô, mọi thứ đúng như ông dự đoán, các chỉ số đều trong mức kiểm soát và tốt lên từng giờ.
Trương Tú Anh đã có thể ra phòng hậu phẫu. Bác sỹ John dặn dò mọi người kiểm tra máy móc sau đó cùng đẩy giường Trương Tú ANh đi ra. Cánh cửa bật mở, Lăng Quốc Thiên đã đứng chờ sẵn. Anh không đi sát bên giường bệnh của cô, nhìn vào gương mặt còn chìm trong hôn mê của cô, lòng thắt lại.
Ánh nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu nghiêng gương mặt góc cạnh của anh, chiếu xuống gương mặt Trương Tú Anh thành một đường thẳng tắp.
Lăng Quốc Thiên nhìn đôi mi dài khép lại giống như hai cánh bướm yếu đuối, mỏng manh.Anh siết chặt nắm đấm trong tay, cằm bạnh ra. Bằng mọi giá anh sẽ bắt kẻ gây ra chuyện này phải trả một cái giá xứng đáng.
Từ lúc ở bệnh viện Hy Vọng trở về, Trương Vân Sơn không hề chợp mắt. Ông ta trằn trọc trên giường, trong đầu là hàng loạt những suy nghĩ ngổn ngang, bất an.
Việc xảy ra với Trương Tú ANh là điều ông không ngờ tới, ông dù sao cũng là bố của Trương Tú Anh, không thể phủ nhận tình cảm ruột thịt sâu thẳm trong lòng ông vẫn dành cho cô con gái nhiều tai tiếng của mình.
Con người ta thường nói Con cái dù có phụ cha mẹ chứ cha mẹ không phụ Con cái.
Ông thừa nhận ông đã từng từ mặt cô, cũng trở nên xa cách với cô hơn bao giờ hết, nhưng sự tức giận ấy phần nhiều là xuất phát từ việc khi người ta quá hi vọng vào một ai đó rồi bị thất vọng thì sự tức giận sẽ lớn lên gấp bội.
Còn Trương Tú Linh, con gái cưng của ông, từ trước tới giờ ông luôn coi nó là bảo vật, là đứa trẻ đơn thuần yếu đuối cần được bảo vệ. Nhưng tại sao suốt quá trình công tác không phải chỉ một hai ngày mà Trương Tú Linh không hề nói với ông về việc có Trương Tú Anh đi cùng.
Càng bất thường hơn, khi Trương Tú Anh mất tích, Trương Tú Linh cũng không hề nói gì với vợ chồng ông, trong khi đáng ra với con người đơn thuần và hay lo lắng như Trương Tú Linh thì cô đã phải nói ngay với ông về việc đó.
Chuyện này có quá nhiều uẩn khúc.
Trương Tú Linh lại ở nước ngoài, ông không thể trực tiếp hỏi được.
Nhưng có một điều ông cảm nhận và xác định khá chắc chắn, mặc dù điều này không có cơ Sở nào để khẳng định. Nhưng bằng trực giác của một người bao nhiêu năm lăn lộn trong thương trường.